Bài viết số 2 lớp 10 đề 4: Tưởng tượng mình là Xi-Mông kể lại truyện Bố của Xi-Mông
Để giúp những em hoàn thành tốt bài viết số 2 lớp 10 đề 4: Tưởng tượng mình là Xi-Mông kể lại truyện Bố của Xi-Mông, Blogvan đưa ra bài tập làm văn dưới đây, mời những em cùng đọc nhé!
Bài làm
Bạn đang xem bài: Bài viết số 2 lớp 10 đề 4: Tưởng tượng mình là Xi-Mông kể lại truyện Bố của Xi-Mông
Tôi là Xi Mông. Tôi có một nỗi buồn mà có nhẽ tới tận bây giờ khi cuộc sống ổn hơn tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi không có bố và điều đó trở thành trò cười cho lũ bạn ngay khi tôi mới bước vào lớp một. Chúng suốt ngày trêu giễu tôi, bảo tôi là đồ không có bố, đồ con hoang. Tôi tủi thân lắm, nhiều lần thấy bạn bè được bố tới đón sau giờ tan học, tôi ước ao mình cũng được 1 lần như thế, chỉ một lần thôi cũng được.
Mẹ dặn tôi phải tránh xa chúng nó và không được đánh nhau, nhưng đã không ít lần tôi sứt môi, mẻ trán cũng chính vì lũ khốn đó. Tôi lại tấm tức, khóc nức nở với mẹ, mẹ ôm lấy tôi vỗ về tôi nhưng cũng không thể yên ủi được khi nước mắt mẹ không ngừng tuôn rơi.
Có một lần, vì tức quá, tôi đã xông vào đánh chúng nó, và thế là bị đánh lại tơi bời. Tôi mỏi mệt quá chẳng muốn tới lớp, đi lang thang dọc bờ sông vắng. Mặt trời vẫn rực rỡ nhảy múa trên bãi cỏ và dưới dòng sông, còn tôi, ngoài mệt lử người thì cái đầu đau như búa bổ, tôi chỉ muốn ngủ một giấc mà không tài nào ngủ nổi. Trong đầu cứ luẩn quẩn những câu nói: Đồ không có bố, đồ con hoang, mày về mà méc bố mày đi,… thú thực lúc đó tôi muốn chết quách cho xong, nhưng tôi nghĩ tới mẹ. nếu như mẹ không tìm thấy tôi mẹ sẽ rất buồn, và chắc chắn nếu như tôi chết mẹ sẽ khóc rất nhiều. Bỗng có chú nhái màu xanh lục nhót dưới chân tôi làm tôi bừng tỉnh, tôi thích thú túm lấy nó nhưng không được, tôi đuổi theo, rồi cũng tóm được hai chân sau của nó. Tôi bật cười khi thấy nó dãy dụa trong bàn tay tôi. Con nhái nhỏ xanh lục này khiến tôi nhớ lại một món đồ chơi cũ, và thế là tự nhiên tôi lại nghĩ tới nhà và nhớ mẹ. Tôi thấy buồn vô cùng, khóc nức nở như một đứa trẻ vừa bị đánh đòn.
Và rồi, tôi bỗng giật thột, có một bàn tay đang nắm chắc lấy vai tôi, giọng nói ồm ồm vang lên:
– Sao cháu lại khóc, có điều gì làm cháu buồn tới vậy?
Tôi quay lại, bác bỏ người lao động với thân mình cao lớn, râu tóc đen đang nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa. Tôi trả lời trong tiếng nấc:
– Cháu bị chúng nó đánh… chỉ vì cháu… cháu không có bố.
– Sao thế, người nào mà chẳng có bố?
Tôi khóc to hơn: “Cháu không có bố”
Tôi nhìn thấy nét mặt của bác bỏ người lao động có sự thay đổi, hình như bác bỏ ấy đã hiểu ra điều gì. bác bỏ vỗ về tôi:
– Được rồi, vậy bây giờ cháu muốn bác bỏ làm gì nào.
– Cháu chỉ muốn có bố… như chúng nó.
bác bỏ Phi Líp ngẫm nghĩ trong giây lát, sau đó nói với giọng đầy tình thương: “Vậy để bác bỏ nhận cháu là con nuôi, cháu sẽ có bố, đồng ý không nào!”
Tôi sung sướng tròn xoe mắt: Thật không bác bỏ, bác bỏ là bố cháu, từ bây giờ cháu đã có bố, cháu đã có bố…yeah yeah. Tôi vui vẻ hát ca trên phố về nhà cùng với bác bỏ Phi-líp. Về tới nhà, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe, mẹ vội cảm ơn bác bỏ rồi dắt tôi vào nhà.
Ngày ngày hôm sau tới trường, lũ bạn vẫn xúm lại trêu tôi, nhưng không còn hậm hực, giận dữ, tôi tự hào đáp lại:
– Bố tớ là bác bỏ thợ rèn Phi-lip
Tụi nó xôn xao: Không đúng Phi-líp nào, không phải bố mày, phải là một ông bố tử tế như tụi tao cơ”
Tôi cũng không hiểu rõ lắm nên cuối buổi chạy ngay tới chỗ bác bỏ Phi-lip, kể lại hết cho bác bỏ nghe. bác bỏ có vẻ trầm ngâm một hồi rồi bảo tôi:
– Thôi được, cháu về nhà đi, rồi cháu sẽ có một người bố tử tế, một người bố thực sự.
Vài ngày hôm sau, thật bất thần, bác bỏ Phi-lip ăn mặc chỉnh tề ra phết người đàn ông trưởng thành tới cầu hôn với mẹ tôi, bác bỏ nói bác bỏ muốn làm bố của tôi, và muốn săn sóc cho hai mẹ con tôi. Mẹ ngạc nhiên vô cùng, nhưng sau đó cũng mỉm cười hạnh phúc. Vậy là Bố Phi-lip đã là bố chính thức của tôi, tôi sung sướng vô cùng, từ bây giờ sẽ không có người nào còn dám trêu giễu tôi nữa nhé, vì tôi đã có bố Phi-lip chở che bảo vệ rồi. Những buổi chiều cuối tuần, tôi vẫn thường đi dạo cùng bố ở vùng dọc bờ sông – cái nơi mang bố tới với thế cục tôi. Những lúc ấy, tôi thường nũng niu: Bố Phi-lip biết không! Con yêu bố nhiều lắm! Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần đời.
Tưởng tượng mình là Xi-mông và kể lại câu chuyện nên có thêm những tình tiết sáng tạo của chính những em. Bài trên đây chỉ mang tính chất tham khảo, đừng chép y nguyên nhé! Chúc bài viết số 2 lớp 10 đề 4 của những em đạt điểm cao.
Bản quyền bài viết thuộc THPTSocTrang.Edu.Vn. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: cmm.edu.vn
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục