Cùng Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung tìm hiểu những bài văn mẫu Cảm nhận nhân vật An Dương Vương, lớp 10 hay nhất.
1. Mở bài:
– Giới thiệu chung về truyền thuyết.
– Giới thiệu truyền thuyết An Dương Vương-Mị Châu-Trọng Thủy và nhân vật An Dương Vương.
2. Thân bài
Bạn đang xem bài: Cảm nhận nhân vật An Dương Vương, lớp 10 chọn lựa lọc
a. An Dương Vương – vị vua anh minh, trách nhiệm:
– Sau khi lên ngôi Vua, An Dương Vương đã quyết định xây thành Cổ Loa.
– Trong quá trình xây thành, gặp phải trắc trở, An Dương Vương vẫn kiên trì xây thành vì sự an nguy và ổn định của nhân dân.
– Lập đàn trai giới cầu đảo bách thần, vua đã được cụ già từ phương Đông báo sẽ có sự Thánh Giang tới viện trợ xây thành=> hợp lòng trời, thuận ý người.
– Chỉ nửa tháng sau khi được sứ Thanh Giang viện trợ, thành Cổ Loa được hoàn thiện với sự kiên cố vững chắc=> thành tựu của vua tôi u Lạc.
– giãi tỏ nỗi lo lắng với sứ Thanh Giang: “Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu như có giặc ngoài thì lấy gì mà chống?”.
– Được Rùa Vàng tặng vuốt, nỏ thần được chế tạo thành công: cái nhìn trong khoảng thời gian dài và sự chuẩn bị chu đáo trong việc chống giặc ngoại xâm.
– Đội quân u Lạc đã giành thắng lợi trước quân Triệu Đà.
– Khi Triệu Đà- quân thù đem quân xâm chiếm nước ta, hắn sử dụng mưu đưa con trai là Trọng Thủy vào xin làm rễ để giữ ý thức hòa hiếu cho hai bên, lúc này vua cũng vui vẻ chấp nhận.
=> Là vị vua đứng đầu một quốc gia, ông đã có công lao to lớn trong việc lo cho dân cho nước.
b. An Dương Vương và bài học giữ nước:
– Trọng Thủy vào xin làm rễ, An Dương Vương vui vẻ chấp nhận không mảy may nghi ngờ.
– Chủ quan, đặt hết niềm tin vào chiếc nỏ thần kỳ.
=> Cơ đồ u Lạc “đắm biển sâu”.
– Rời bỏ thành chạy trốn cùng con gái, An Dương Vương tìm đường cầu cứu thần Kim Quy, tự tay mình rút đao gươm làm thịt đi người con gái rất mực yêu quý => gia đình tan vỡ.
=> thảm kịch nước mất, nhà tan.
– Bài học về sự thận trọng trong công cuộc dựng nước và giữ nước.
3. Kết bài
Khẳng định bức thông điệp rút ra từ nhân vật.
I. Mở bài: giới thiệu nhân vật Đăm Săn
II. Thân bài:
1. Những nét chung của nhân vật Đăm Săn:
– Đăm Săn có vẻ đẹp ngoại hình hoàn mỹ. Theo quan niệm của người Ê đê thì Đăm Săn là nhân vật có vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ và tự hào. Chàng có hình dáng vạm vỡ, phi thường khỏe đẹp và đậm chất Tây Nguyên
2. Đăm Săn trong trận đấu:
– Đăm Săn đấu tranh với quân thù mục đích chính đáng chính là cứu vợ
– Đăm Săn đấu tranh vì giữ hạnh phúc gia đình, vì mục đích chính đáng
=> Đăm Săn là một dũng sĩ dũng cảm, sức mạnh phi thường, đáng được ngưỡng mộ.
3. Đăm Săn trở về và tiệc ăn mừng thắng lợi
– trình bày hình ảnh nằm trên võng => ngoại hình mạnh vẽ, sức mạnh: ngang sức voi, khá thở ầm ầm tựa sấm
=> Vẻ đẹp dũng mạnh của Đăm Săn và sự kính phục của nhân dân với người anh hùng của họ.
III. Kết bài: nêu cảm nhận của em về nhân vật Đăm Săn.
Truyền thuyết là một trong những thể loại tiêu biểu của dòng văn học dân gian Việt Nam. Mỗi câu chuyện truyền thuyết không chỉ chứa đựng những yếu tố kì ảo với cốt truyện hấp dẫn mà từ đó còn thể hiện tình cảm, thái độ của nhân dân ta về những nhân vật lịch sử. Tác phẩm An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thủy là một trong những truyền thuyết hay cho thấy rõ nhất điều đó. Trong truyền thuyết, nhân vật An Dương Vương đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng sâu sắc về một vị vua anh minh, có tầm nhìn xa trông rộng nhưng lại có những sai phép trong quá trình dựng nước và giữ nước.
Trong phần đầu của truyện, An Dương Vương hiện lên là một vị vua anh minh, sáng suốt, có lòng yêu nước, thương dân. ý thức trách nhiệm cao cả của ông không thể hiện qua lời nói, suy nghĩ mà được chứng minh qua những hành động cụ thể. Sau khi lên ngôi vua, An Dương Vương đã quyết định xây thành Cổ Loa nhằm tạo thành trì vững chắc phục vụ cho nhiệm vụ chống giặc ngoại xâm, giữ thái bình, yên ổn cho dân. Trước đó, những thế hệ tiền nhân chưa người nào nghĩ tới việc xây thành để phòng thủ, An Dương Vương bằng tầm nhìn của một bậc minh quân đã quyết định thực hiện nó, đó là một quyết định đúng đắn, cho thấy tầm nhìn xa hiểu biết rộng của ông.
Trong quá trình xây thành, gặp phải trắc trở, An Dương Vương vẫn kiên trì xây thành vì sự an nguy và ổn định của nhân tư thục đàn trai giới cho thấy được sự tin tưởng của nhà vua trong chiến lược xây thành của mình là vừa ý trời, thuận lòng người. Bởi vậy mà khi lập đàn cầu đảo, vua đã được cụ già từ phương Đông báo sẽ có sứ thần Thanh Giang tới viện trợ xây thành.
Chỉ nửa tháng sau khi được sứ Thanh Giang viện trợ, thành Cổ Loa được hoàn thiện với sự kiên cố vững chắc “thành rộng hơn nghìn thước, xoắn như hình trôn ốc”- một thành luỹ to lớn bảo vệ quốc gia được dựng lên nơi vùng đất rộng lớn, mỡ màu. Có thể nói, An Dương Vương đã rất tâm huyết với việc xây thành, đó là thành tựu xứng đáng cho những gì nhà vua đã tận tâm xây dựng. Không chỉ vậy, An Dương Vương còn rất mực thận trọng, lo cho an nguy của xã tắc, khi chia tay sứ Thánh Giang, nhà vua không quên giãi tỏ nỗi lo lắng: “Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu như có giặc ngoài thì lấy gì mà chống?”. Đó là nỗi băn khoăn của một vị vua có trách nhiệm với quốc gia. Ngay sau khi được Rùa Vàng tặng vuốt, một chiếc nỏ thần được chế tạo thành công thể hiện ý chí, quyết tâm đánh đuổi giặc ngoại xâm của vua và nhân dân u Lạc lúc bấy giờ. Chính nhờ cái nhìn trong khoảng thời gian dài và sự chuẩn bị chu đáo ấy, mà đội quân u Lạc đã giành thắng lợi vinh quang trước quân ác chiến Triệu Đà.
Trong phần đầu truyện, ta thấy công đức mà An Dương Vương đã làm cho con dân u Lạc là điều đáng trân trọng và cảm phục. Là vị vua đứng đầu một quốc gia, ông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong việc lo cho dân cho nước, công lao đó được nhân dân và con cháu đời sau ngợi ca và ghi nhớ.
Không chỉ là một vị vua thương dân, yêu nước mà An Dương Vương còn là một bậc anh hùng tin vào công lý, yêu chuộng hoà bình. Khi Triệu Đà, quân thù đem quân xâm chiếm nước ta, hắn sử dụng mưu đưa con trai là Trọng Thủy vào xin làm rễ để giữ ý thức hòa hiếu cho hai bên, lúc này vua cũng vui vẻ chấp nhận. Lòng khoan dung, ý thức chuộng hoà bình của dân tộc được An Dương Vương kế thừa và tiếp nối, ông là đại điện tiêu biểu cho phẩm chất nhân ái của con người Việt Nam.
Tuy nhiên, hành động đồng ý gả con gái cho con trai quân thù mà không mảy may chút nghi ngờ cho thấy sự chủ quan, tự mãn nơi An Dương Vương.
“Một đôi kẻ Việt người Tần
Nửa phần ân ái nửa phần oán thương”
Vì trọng nghĩa hoà yếu, yêu con gái và tự tin vào sức mạnh của Nỏ thần, An Dương Vương đã không lường trước được mưu mô xâm lược thâm độc của Triệu Đà. Chủ quan, khinh địch, quá phụ thuộc vào chiếc nỏ thần là nguyên nhân khiến cơ đồ u Lạc “đắm biển sâu”. Vì giây phút “ngủ quên” trên thắng lợi, tự mãn vì cậy có nỏ thần, mất cảnh giác khi tin vào con kể thù mà An Dương Vương đã phải đánh đổi cả sự nghiệp to lớn lâu nay gây dựng, đánh đổi cả mạng sống và sự bình yên của nhân dân. Rời bỏ thành chạy trốn cùng con gái, An Dương Vương tìm đường cầu cứu thần Kim Quy, khi Rùa Vàng bảo “kẻ sau lưng chính là giặc”, vua sững sờ hiểu ra mọi chuyện, đớn đau trăm phần. Tự tay mình rút đao gươm làm thịt đi người con gái rất mực yêu quý, còn điều gì đớn đau hơn? Nhưng đứng trên lập trường của công lý, Mị Châu là kẻ có tội, kẻ có tội với quốc gia, với nhân dân không thể không trừng trị.
thảm kịch nước mất, nhà tan của An Dương Vương là bài học quý giá cho thế hệ sau trong quá trình dựng và giữ nước. Cuối truyện, An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc được Rùa Vàng đưa trở về với biển cả. Chi tiết kì ảo ấy đã thể hiện sự khoan dung và niềm tiếc thương vô hạn của nhân dân về một vị anh hùng đã có công dựng nước.
Nhân vật An Dương Vương được những tác giả dân gian xây dựng không theo phương thức lý tưởng hóa tuyệt đối mà được dựng lên như một chân dung đời thực, có điểm đáng khen cũng có điểm đáng chê trách. Thông qua những hành động, tính cách và phẩm chất nhân vật được bộc lộ rõ nét. Qua hình tượng An Dương Vương, ông cha ta cũng muốn gửi gắm bức thông điệp tới thế hệ ngày mai về ý thức cảnh giác cao độ trong công việc, đặc biệt là khi phải đối mặt với vận mệnh, an nguy dân tộc.
An Dương Vương là vị vua có thật trong lịch sử Việt nam từ những thời kì đầu dựng nước và giữ nước. Truyền thuyết về vua An Dương Vương được gắn thêm những yếu tố li kì huyền ảo lưu truyền trong dân gian. Câu chuyện về vua An Dương Vương dựng nước và để mất nước là bài học quý báu được ông cha ta giữ gìn và truyền lại qua bao thế hệ. Vua An Dương Vương là tấm gương cho ý thức yêu nước và bài học giữ nước còn hiệu quả tới tận ngày nay.
Vua An Dương Vương là vị vua có lòng yêu nước sâu sắc và ý thức quyết tâm bảo vệ quốc gia. Vua có tài trí và tầm nhìn xa trông rộng khi dời đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh về vùng đồng bằng Cổ Loa – nơi đất đai mỡ màu, nguồn nước dồi dào, giao thông tiện lợi. Ngay sau khi dời đô, vua cho xây thành đắp lũy, chống giặc ngoại xâm. Có thể thấy đây là một vị vua tài trí anh minh và biết lo nghĩ cho dân cho nước. Công việc xây thành của nhà vua gặp rất nhiều vấn đề, thành “hễ cứ đắp tới đâu lại lở tới đó”, “tốn nhiều công sức mà không thành” nhưng với lòng yêu nước, quyết tâm bảo vệ quốc gia mà nhà vua đã không bỏ cuộc, kiên trì xây thành không quản ngại khó khăn.
Sự viện trợ thần kì của Rùa Vàng thể hiện sự ngợi ca công đức nhà vua, tự hào về chiến công và thành tựu thời Âu Lạc và đồng thời là lời tán thưởng của nhân dân về những hành động bảo vệ nước của vua An Dương Vương. Những điều vua làm là rất mực hợp lòng dân, ý trời vì vậy Trời đã sai Rùa Vàng tới giúp vua. Cảm động trước tấm lòng vì dân, vì nước của nhà vua, Rùa Vàng tháo vuốt của mình cho An Dương Vương để làm lẫy nỏ thần, cùng với Quỷ Long Thành- một hệ thống phòng thủ vô cùng kiên cố, có “Linh quang Kim thần cơ”, một loại vũ khí tiến công từ xa kiến hiệu, An Dương Vương đã đánh tan quân Triệu Đà khi chúng sang xâm lược Âu Lạc, khiến chúng thua lớn “chạy về Trâu Sơn đắp luỹ không dám đối chiến, bèn xin hoà”. Có thể nói, vua An Dương Vương đã để lại cho chúng ta niềm tự hào lớn về ý thức chống xâm lược, bảo vệ quốc gia của vua cũng như của ông cha ta hơn hai nghìn năm về trước.
An Dương Vương là vị vua có thật trong lịch sử Việt nam từ những thời kì đầu dựng nước và giữ nước. Truyền thuyết về vua An Dương Vương được gắn thêm những yếu tố li kì huyền ảo lưu truyền trong dân gian. Câu chuyện về vua An Dương Vương dựng nước và để mất nước là bài học quý báu được ông cha ta giữ gìn và truyền lại qua bao thế hệ. Vua An Dương Vương là tấm gương cho ý thức yêu nước và bài học giữ nước còn hiệu quả tới tận ngày nay.
Vua An Dương Vương là vị vua có lòng yêu nước sâu sắc và ý thức quyết tâm bảo vệ quốc gia. Vua có tài trí và tầm nhìn xa trông rộng khi dời đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh về vùng đồng bằng Cổ Loa – nơi đất đai mỡ màu, nguồn nước dồi dào, giao thông tiện lợi. Ngay sau khi dời đô, vua cho xây thành đắp lũy, chống giặc ngoại xâm. Có thể thấy đây là một vị vua tài trí anh minh và biết lo nghĩ cho dân cho nước. Công việc xây thành của nhà vua gặp rất nhiều vấn đề, thành “hễ cứ đắp tới đâu lại lở tới đó”, “tốn nhiều công sức mà không thành” nhưng với lòng yêu nước, quyết tâm bảo vệ quốc gia mà nhà vua đã không bỏ cuộc, kiên trì xây thành không quản ngại khó khăn.
Sự viện trợ thần kì của Rùa Vàng thể hiện sự ngợi ca công đức nhà vua, tự hào về chiến công và thành tựu thời Âu Lạc và đồng thời là lời tán thưởng của nhân dân về những hành động bảo vệ nước của vua An Dương Vương. Những điều vua làm là rất mực hợp lòng dân, ý trời vì vậy Trời đã sai Rùa Vàng tới giúp vua. Cảm động trước tấm lòng vì dân, vì nước của nhà vua, Rùa Vàng tháo vuốt của mình cho An Dương Vương để làm lẫy nỏ thần, cùng với Quỷ Long Thành- một hệ thống phòng thủ vô cùng kiên cố, có “Linh quang Kim thần cơ”, một loại vũ khí tiến công từ xa kiến hiệu, An Dương Vương đã đánh tan quân Triệu Đà khi chúng sang xâm lược Âu Lạc, khiến chúng thua lớn “chạy về Trâu Sơn đắp luỹ không dám đối chiến, bèn xin hoà”. Có thể nói, vua An Dương Vương đã để lại cho chúng ta niềm tự hào lớn về ý thức chống xâm lược, bảo vệ quốc gia của vua cũng như của ông cha ta hơn hai nghìn năm về trước.
Sáng suốt là thế nhưng An Dương Vương vẫn mất cảnh giác với kẻ địch để xảy ra một tấn thảm kịch đau thương. Sau thắng lợi với Triệu Đà, vua đã nghĩ Triệu Đà khâm phục mà đầu hàng, không còn mưu mô xâm lược nước ta một lần nữa. Vua đã mất cảnh giác mà không phát hiện thực chất của Triệu Đà. Triệu Đà không chỉ muốn thôn tính Âu Lạc mà còn đưa Trọng Thủy sang Âu Lạc làm rể để biến người Âu Lạc thành người phương Bắc. Mị Châu là công chúa nhưng thực lòng yêu thương chồng, gián tiếp tiếp tay cho Trọng Thủy đánh tráo và trộm nỏ thần. Bí mật quốc gia, sự an nguy của cả một quốc gia đã bị đánh rơi bởi chính những thiên tử mà nhân dân ta tin tưởng. Khi Triệu Đà sang xâm lược, An Dương Vương không những không tỉnh ngộ mà còn cậy có nỏ thần, vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười mà nói rằng: “Đà không sợ nỏ thần sao?”. có nhẽ thắng lợi dễ dàng nhờ nỏ thần khi trước đã làm cho vua An Dương Vương chủ quan khinh địch. Vua không biết rằng để bảo vệ quốc gia ta phải luôn luôn cảnh giác phòng bị với quân thù mọi nơi, mọi lúc. Sự chủ quan ấy dẫn tới kết cuộc bi thảm, quốc gia phút chốc rơi vào thảm kịch nước mất, nhà tan.
An Dương Vương cho ta một bài học trong việc bảo vệ quốc gia. Tình yêu con sâu sắc đã làm vua An Dương Vương mù quáng. Khi tới bước đường cùng, vua mới trông thấy địch ngay kế bên mình. Chính tay vua đã hạ kiếm chém Mị Châu, điều đó biểu lộ thái độ công bằng trước lịch sử. Rùa Vàng – biểu tượng dân tộc – giúp nhà vua xây thành, chế nỏ tượng trưng cho trí tuệ, sức sáng tạo, công sức dẻo dai của ông cha ta trong sự nghiệp xây dựng bảo vệ quốc gia. Rùa Vàng gọi Mị Châu là giặc vì nàng thân là công chúa nhưng vì tình yêu mù quáng mà dẫn giặc hại nước, hại cha. Cái chết thảm của Mị Châu thể hiện sự kiên quyết, thái độ không nhân nhượng của nhân dân ta đối với bất kì hành động nào làm tổn hại tới lợi ích quốc gia.
An Dương Vương tuy có tấm lòng thương nước thương dân, có công xây dựng và bảo vệ quốc gia nhưng đồng thời cũng có tội. Cái tội của vua là chủ quan, mất cảnh giác xem thường kẻ địch dẫn tới thảm kịch nước mất nhà tan. Vua An Dương Vương không chết bởi điều đó thể hiện lòng tự trọng dân tộc, đồng thời là sự phán xét công bằng của ông cha ta với một vị vua đáng kính trọng vừa có công vừa có tội.
Văn học dân gian là một trong những phòng ban quan trọng trong nền văn học của dân tộc ta. Đây cũng là thể loại nhận được sự quan tâm của đông đảo độc giả ở nhiều lứa tuổi khác nhau. Về văn xuôi thì văn học dân gian bao gồm những thể loại như truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn, truyền thuyết…Trong đó truyện An Dương Vương và Mỵ Châu Trọng Thủy là một câu chuyện vừa mang tính chất truyền thuyết lại vừa là câu chuyện lịch sử dân tộc.
Truyện An Dương Vương và Mỵ Châu Trọng Thủy là câu chuyện nói về quá trình dựng nước và giữ nước của dân tộc ta thời xa xưa. Trong đó một nhân vật chúng ta không thể không nhắc tới chính là An Dương Vương. Đây là vị vua có thực trong lịch sử Việt Nam, vừa là nhân vật gắn với những truyền thuyết hư cấu, li kỳ. Trong tác phẩm ông là hiện thân của hai hình tượng: một là vị vua yêu nước thương dân và còn là một người cha nhiệt tình bao dung, che trở cho con cái.
Trước hết, khi đứng trên cương vị của một vị vua, người đứng đầu cả nước thì An Dương Vương đã thể hiện là một người yêu nước, lo cho nhân dân, lo cho vận mệnh của quốc gia. Khi nhận được ngôi báu, ông đã rời đô từ một vùng đồi núi về vùng đồng bằng Cổ Loa. từ đó thể hiện ý chí và quyết sách sáng suốt, tầm nhìn xa trông rộng của An Dương Vương. Bởi chúng ta có thể dễ dàng thấy được muốn dân cư lạc nghiệp, phát triển hưng thịnh thì chọn lựa đồng bằng mỡ màu là lựa chọn lựa đúng đắn. Tuy nhiên không những thế cũng có những nguy cơ nhất định. Đứng đầu một quốc gia nhỏ bé ngay cạnh một nước lớn nên những sức ép mà ông phải chịu đựng là vô cùng lớn và chứa nhiều bất trắc về sự an nguy của quốc gia về chủ quyền của dân tộc. Ông còn chứng tỏ là một người biết nhìn xa trông rộng khi trong quá trình dựng nước đã cho xây dựng thành Cổ Loa, xây thành đắp lũy để phòng trừ giặc ngoại xâm. Việc xây dựng thành không phải trong ngày một ngày hai mà còn gặp rất nhiều vấn đề. Thành “hễ cứ đắp tới đâu lại lở tới đó”, tốn nhiều công sức mà không thành. có nhẽ người khác sẽ nản lòng trước nhiều lần thất bại nhưng An Dương Vương với một lòng yêu nước thương dân, một người có bản lĩnh vững vàng đã không quản ngại khó khăn gian khổ. Ngày cho lập đàn để cầu, hỏi kế sách của cụ già có tướng lạ, rồi đích thân ra tận cửa Đông xứ Thanh Giang để rước Rùa Vàng viện trợ.
Trước hết, khi đứng trên cương vị của một vị vua, người đứng đầu cả nước thì An Dương Vương đã thể hiện là một người yêu nước, lo cho nhân dân, lo cho vận mệnh của quốc gia. Khi nhận được ngôi báu, ông đã rời đô từ một vùng đồi núi về vùng đồng bằng Cổ Loa. từ đó thể hiện ý chí và quyết sách sáng suốt, tầm nhìn xa trông rộng của An Dương Vương. Bởi chúng ta có thể dễ dàng thấy được muốn dân cư lạc nghiệp, phát triển hưng thịnh thì chọn lựa đồng bằng mỡ màu là lựa chọn lựa đúng đắn. Tuy nhiên không những thế cũng có những nguy cơ nhất định. Đứng đầu một quốc gia nhỏ bé ngay cạnh một nước lớn nên những sức ép mà ông phải chịu đựng là vô cùng lớn và chứa nhiều bất trắc về sự an nguy của quốc gia về chủ quyền của dân tộc. Ông còn chứng tỏ là một người biết nhìn xa trông rộng khi trong quá trình dựng nước đã cho xây dựng thành Cổ Loa, xây thành đắp lũy để phòng trừ giặc ngoại xâm. Việc xây dựng thành không phải trong ngày một ngày hai mà còn gặp rất nhiều vấn đề. Thành “hễ cứ đắp tới đâu lại lở tới đó”, tốn nhiều công sức mà không thành. có nhẽ người khác sẽ nản lòng trước nhiều lần thất bại nhưng An Dương Vương với một lòng yêu nước thương dân, một người có bản lĩnh vững vàng đã không quản ngại khó khăn gian khổ. Ngày cho lập đàn để cầu, hỏi kế sách của cụ già có tướng lạ, rồi đích thân ra tận cửa Đông xứ Thanh Giang để rước Rùa Vàng viện trợ.
Thành Cổ Loa kiên cố hoàn thành như để minh chứng cho sự tài trí cũng như tầm nhìn của mình An Dương Vương tiếp tục nhìn nhận tới những khía cạnh khác đó là thành cao hào sâu chưa chắc đã có thể ngăn được quân thù mà còn cần vũ khí lợi hại, quân đội tinh nhuệ. Đứng trước những băn khoăn của nhà vua, Rùa Vàng đã cảm động và viện trợ chế tạo nên nỏ thần nhờ nanh vuốt của mình. Mặc dù dã có sự chuẩn bị về nhiều mặt nhưng thảm kịch nước mất nhà tan vẫn xảy ra. Mặc dù có công lớn trong việc xây dựng quốc gia nhưng thảm kịch này vua An Dương Vương không tránh khỏi trách nhiệm. Chính An Dương Vương đã mắc sai phép nghiêm trọng khiến cảnh nước mất nhà tan. Nhiều người nghĩ rằng sai phép của An Dương Vương ngay từ khi chấp nhận lời cầu hôn của Triệu Đà, gả Mỵ Châu cho hắn rồi còn cho ở rể. Đó là sự chủ quan, không suy đoán được mưu mô của quân thù. Việc liên minh bằng hôn nhân chính trị trong lịch sử cũng không hề xa lạ, mặc dù xuất phát điểm của ông là tốt đẹp khi mong muốn hòa bình, giảm bớt chiến tranh nhưng lại quá nhẹ dạ cả tin.
Cũng không ít người nó hành vi cho Trọng Thủy ở rể là “nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà”. Đây chẳng khác nào đặt một gián điệp kế bên mình, nhất là khi không có sự giám sát chặt chẽ. Nhưng có nhẽ sai phép nghiêm trọng nhất đó là không giữ bí mật quốc gia. Việc cho con gái biết bí mật quân sự lẫn việc quá khinh địch, không biết bảo vệ những cơ mật. Thậm chí còn quá ỷ lại vào sức mạnh của nỏ thần. Khi hay tin Triệu Đà phát binh đánh thì An Dương Vương còn điềm nhiên, tự mãn, ngồi đánh cờ. Tất cả đã tạo nên sai phép nghiêm trọng dẫn tới thảm kịch của chính bản thân và cả quốc gia phải gánh chịu.
Đứng trên cương vị của một người cha thì Trước khi xảy ra việc mất nước thì An Dương Vương là một người rất yêu quý con gái. Điều này thể hiện bằng việc nghe lời con, cho biết cả những bí mật quân sự mặc dù Mỵ Châu là con gái. Nhưng không những thế cũng là một người cha tuyệt tình, dứt khoát khi trên phố trốn chạy, lúc biết con mình chính là kẻ gây ra cơ sự thì đã không ngần ngại rút đao chém con. từ đó cho thấy ông là một người dứt khoát, đề cao việc nước lên trên việc nhà.
Qua tác phẩm chúng ta tạo điều kiện cho chúng ta có cái nhìn mới về lịch sử về vị vua trong truyền thuyết. không những thế còn đêm lại cho chúng ta bài học đó là không nên khinh thường, ỷ lại với lợi thế của mình mà khinh địch mà cần phải cận trọng xem xét, đánh giá nghiêm túc đối thủ của mình.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 5
Trong những câu chuyện của bà, ta biết về toàn cầu cổ tích, truyền thuyết đầy phong phú, đó là chàng Thạch Sanh dũng mãnh, cô Tấm siêng năng, siêng năng, Thánh Gióng một mình hạ gục quân Ân xâm lược… đó còn là An Dương Vương – vị vua lỗi lạc nhưng vì chủ quan mà mất nước, Mị Châu nàng công chúa nhẹ dạ cả tin mà trở thành tội đồ của quốc gia.
An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy là truyền thuyết được xây dựng trên chất liệu lịch sử có thực khi phản ánh về thảm kịch mất nước nhà tan, từ đó thể hiện thái độ, đánh giá của nhân dân trước những sự kiện có ý nghĩa to lớn với quốc gia.a
An Dương Vương là vị vua sáng, có ý thức sâu sắc trong việc gây dựng quốc gia. Ngay khi lên ngôi vua, An Dương Vương đã quyết định rời đô từ vùng núi xuống Cổ Loa, cho quân lính xây thành để tạo hàng rào kiên cố, củng cố an ninh trước sự nhòm ngó của quân xâm lược. Hành động xây thành đã thể hiện được trách nhiệm to lớn cùng với tầm nhìn xa trông rộng của một vị vua đứng đầu quốc gia.
Qua việc xây thành An Dương Vương cũng đã bộc lộ được những phẩm chất tốt đẹp, ông không chỉ kiên trì xây dựng thành lũy dù liên tục thất bại “thành xây lên lại đổ” mà còn là người biết lắng tai, trọng dụng người tài. Khi lập đàn trai giới, có cụ già đi từ phương Nam tới và nói có cách xây thành An Dương Vương đã kính cẩn trong việc tiếp đón, cũng nhờ vậy mà An Dương Vương đã được thần Kim Quy chỉ cho cách xây thành, cũng nhờ sự giúp đỡ của thần linh mà An Dương Vương đã chế tạo thành công Nỏ thần, thứ vũ khí có sức mạnh to lớn có thể khiến cho Triệu Đà phải khiếp sợ.
Hành động chấp nhận lời cầu hôn của quân Triệu Đà của An Dương Vương bị đánh giá là nuôi ong tayu áo, cũng là nguyên nhân dẫn tới tình trạng nước mất nhà tan sau này. Tuy nhiên, đánh giá một cách khách quan, hành động chấp nhận hôn ước này thực chất là vì sự hòa hiếu bang giao giữa hai nước, An Dương Vương muốn chấp dứt những xung đột, nhân dân hai nước có thể chung sốn hòa bình. Tấm lòng ấy, ý thức yêu chuộng hòa bình ấy của An Dương không phải rất cao đẹp, rất đáng trân trọng sao?
Tuy có rất nhiều công lao trong việc xây dựng quốc gia nhưng An Dương Vương cũng mắc phải những sai phép chết người trong việc trị nước. Ỷ có Nỏ thần trong tay, An Dương vương đã chủ quan, mất cảnh giác với những mưu mô hiểm độc của quân thù mà khiến nước mất, nhà tan. Trọng Thủy bất thần về nước thăm cha, không lâu sau quân Triệu kéo tới tiến công thành thì An Dương Vương vẫn không chút nghi ngờ, khi giặc tới thực tình vẫn ung dung ngồi đánh cờ với ý nghĩ chủ quan “Đà không sợ Nỏ thần nữa sao?” Để khi phát hiện ra Nỏ thần bị đánh tráo thì mọi việc đã quá muộn màng, quân ta đã không thể phản kháng, nhân dân một lần nữa rơi vào thảm kịch mất nước.
Mắc phải sai phép chết người nhưng tới cuối cùng, hành động tuốt gươm chém chết Mị Châu đã thể hiện sự nghiêm khắc, dứt khoát của nhà vua khi trừng trị kẻ phản tặc. Có thể thấy dù vào hoàn cảnh trớ trêu nhất buộc An Dương Vương phải lựa chọn lựa giữa trách nhiệm với quốc gia và tình nhà thì An Dương Vương vẫn kiên quyết đứng về phía công lí, đứng trên lập trường của toàn dân tộc thực thi trách nhiệm của vị vua với toàn dân tộc.
An Dương Vương đã sáng suốt, tỉnh táo, không kém phần bản lĩnh khi xây dựng lên một cơ đồ vững mạnh nhưng lại vì chút chủ quan mà khiến cho cơ đô sụp đổ, nước mất, nhà tan. Câu chuyện dựng nước của An Dương Vương cũng đã mang tới bài học dựng nước , về ý thức cảnh giác với quân thù.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 6
những thể loại trong văn học Việt Nam khá đa dạng. Truyền thuyết là một trong những thể loại vừa mang yếu tố văn học, vừa chứa đựng yếu tố lịch sử. Ở đó có một tẹo kì ảo khiến người đọc bị hấp dẫn. Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là một trong những truyền thuyết tương tự. Xung quanh cốt lõi lịch sử với nhân vật có thật là An Dương Vương, người xưa đã thêm vào đó những yếu tố thần kì để truyện thêm hấp dẫn. Nhờ có truyền thuyết này mà chúng ta thấy được công lao vĩ đại của vua An Dương Vương trong việc xây thành đắp lũy. Thế nhưng cũng vì chủ quan nên ông đã để mất nước vào tay quân thù.
Là một vị vua, An Dương Vương thể hiện rõ thái độ yêu nước, thương dân. Không chỉ vậy ông còn có tầm nhìn xa trông rộng và có công trong việc xây thành đắp lũy. Ông đã lập nên nhà nước sơ khai của dân tộc ta. Đây cũng là thời khắc giặc ngoại xâm nhăm nhe cương vực. An Dương Vương vừa dựng nước lại vừa phải tìm cách giữ nước. Ông không chỉ là vua mà còn là vị anh hùng, một nhà đại quân sự tài hoa. Nó thể hiện ở việc ông cho xây thành Cổ Loa. Đây là trung tâm điều hành, là nơi khắc phục công việc trọng đại của quốc gia. Vào thời vua Hùng, chúng ta chưa hề có thành lũy vì vậy việc làm của An Dương Vương để lại dấu mốc lớn cho lịch sử dân tộc.
Để xây dựng vào bảo vệ quốc gia, An Dương Vương đã biết trọng dụng những người tài. Ông cho lập đàn cầu đảo bách thần sau nhiều lần xây thành thất bại. Một cụ già tới từ phương đông xuất hiện và nói về việc xây thành, An Dương Vương mừng rỡ và chào đón với nghi tiết long trọng. Nhà vua còn sử dụng xe bằng vàng rước Rùa Vàng vào thành. Nhờ sự viện trợ của Rùa Vàng nên An Dương Vương đã xây được thành Cổ Loa. Nhưng đó cũng là lúc Rùa Vàng từ biệt ra về. An Dương Vương lo lắng quốc gia bị giặc ngoại xâm nên đã hỏi Rùa Vàng “Nay có giặc ngoài lấy gì mà chống”. thắc mắc cho thấy trong lòng vị vua này không lúc nào thôi lo cho dân, cho nước.
Nhờ có nỏ thần mà Rùa Vàng trao tặng, An Dương Vương liên tục giành được thắng lợi mỗi khi có giặc xâm lược quốc gia. Cũng vì thắng lợi quá nhiều nên An Dương Vương đã trở nên chủ quan, khinh địch. Ông liên tục mắc phải những sai phép mà sai phép trước tiên chính là đồng ý cho Mị Châu lấy Trọng Thủy, con trai của quân thù. Đây là cuộc hôn nhân nhuốm màu chính trị của quân thù. Mị Châu vì yêu Trọng Thủy nên rất mực tin tưởng. Tình yêu dẫn tới sự mù quáng, Mị Châu trở thành quân cờ trong tay cha con Triệu Đà. sai phép tiếp theo của An Dương Vương là chủ quan tin vào nỏ thần nên thờ ơ với việc Triệu Đà cho quân sang tiến công. Ông điềm nhiên ngồi đánh cờ cho tới khi quân giặc tiến sát tới thành thì mới biết nỏ thần đã bị đánh cắp. Cũng chính vì tin cậy vào nỏ thần mà vua An Dương Vương quên mất rằng muốn bảo vệ quốc gia lâu bền phải dựa vào quân đội và sự kết đoàn của nhân dân.
Khi biết con gái mình chính là giặc, vua An Dương Vương đã đặt lợi ích của quốc gia lên trên hết và rút gươm ra chém nàng. Hành động thể hiện một vị vua luôn đứng về phía vận mệnh của dân tộc, không để tình cảm ruột thịt chi phối. Mặc dù đã thức tỉnh nhưng ông đã phải trả giá cho sự chủ quan của mình đó là mất con, mất nước.
Những chi tiết thần kì được đưa vào trong tác phẩm là cách để người dân thể hiện thái độ, tình cảm và cách đánh giá đối với An Dương Vương. Đối với vị vua trước tiên có công xây dựng thành lũy, người dân thể hiện sự cảm phục, tự hào và đầy hàm ơn. Sự giúp sức, ủng hộ của nhân dân được thể hiện thông qua sự viện trợ thần kì của Rùa Vàng. Cuối truyện, An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc rẽ sóng xuống biển khơi, đây cũng chính là yếu tố thần kì cuối cùng của truyện. tương tự, vua An Dương Vương sẽ còn sống mãi.
Không chỉ là một câu chuyện hay, Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy còn là một bài học giáo dục vô cùng sâu sắc. Bài học ấy là xây dựng quốc gia phải đi đôi với bảo vệ quốc gia. không những thế cũng phải luôn nêu cao cảnh giác đối với quân thù.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 7
“Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” là một trong những truyền thuyết đặc sắc trong kho tàng lịch sử văn học nước ta về chủ đề đấu tranh giữ nước. Câu chuyện là sự sáng tạo mang đậm yếu tố thần kì của dân gian xung quanh cốt lõi lịch sử có thật về nhân vật An Dương Vương. từ đó, chúng ta có thể thấy được An Dương Vương là vị vua có công vĩ đại trong việc xây thành đắp lũy, yêu nước thương dân nhưng vì chủ quan nên khinh địch nên khiến quốc gia rơi vào tay quân thù.
An Dương Vương trước hết là một vị vua yêu nước thương dân, có tầm nhìn xa trông rộng, có công lớn trong việc xây thành đắp lũy. Ông xuất hiện với những sứ mệnh lịch sử mới; thống nhất quốc gia về phương tiện dân tộc, lãnh thổ; xây dựng nhà nước sơ khai và chống giặc ngoại xâm. Ông là một trong những biểu tượng anh hùng của người Việt cổ. Việc cho xây thành Cổ Loa cho thấy tầm nhìn của một nhà quân sự tài hoa và tấm lòng của một ông vua lo lắng cho vận mệnh quốc gia và sự bình yên của nhân dân, chứng tỏ nhà vua đã có ý thức thiết lập một nhà nước phong kiến sơ khai với kinh thành là trung tâm, điều hành, khắc phục những công việc trong đại của quốc gia. Đây là một công lao to lớn vì trước đây, ở thời đại vua Hùng, nước ta chỉ mang tính chất tổ chức của những thị tộc, bộ lạc và chưa hề có thành lũy.
An Dương Vương còn là vị vua một lòng muốn xây dựng, bảo vệ quốc gia và biết trọng dụng người tài. Việc xây thành gặp nhiều vấn đề nên nhà vua lo lắng và lập đàn cầu đảo bách thần. Khi có cụ già xuất hiện từ phương đông nói về việc xây thành, nhà vua mừng rỡ, tiến hành nghi tiết chào đón. Sau đó, khi Rùa Vàng xuất hiện, nhà vua sử dụng xe bằng vàng rước vào thành. Khi thành được xây xong và ba năm sau, Rùa Vàng từ biệt ra về, An Dương Vương lại lo lắng tới nguy cơ quốc gia bị xâm lược và hỏi Rùa Vàng cách chống lại quân thù. thắc mắc “Nay có giặc ngoài lấy gì mà chống?” cho thấy ông là vị vua một lòng vì nước vì dân và luôn lắng lo cho vận mệnh dân tộc.
Tuy nhiên, sau đó, nhờ vào nỏ thần dễ dàng đánh lui quân xâm lược của Triệu Đà nên nhà vua trở thành người chủ quan khinh địch. sai phép trước tiên gián tiếp dẫn tới việc mất nước Âu Lạc xuất phát từ việc nhà vua gả con gái là Mị Châu cho Trọng Thủy – con trai Triệu Đà và cho Trọng Thủy ở rể. Nhà vua không hề hay biết đằng sau việc cầu hôn chứa đựng mưu mô chính trị thôn tính quốc gia. sai phép thứ nhất của ông chính là nguyên nhân dẫn tới sai phép của Mị Châu. Bởi sau khi trở thành vợ của Trọng Thủy, nàng nhẹ dạ cả tin đặt hết tình yêu và sự tin tưởng vào chồng mà không hề hay biết rằng mình bị lợi dụng và chỉ là một quân cờ trong bàn cờ chính trị. sai phép thứ hai của ông là khi Triệu Đà đem quân tiến công lần thứ hai, ông vì cậy có nỏ thần mà điềm nhiên đánh cờ, cho tới khi quân giặc tiến sát thì vua mới phát hiện ra lẫy nỏ bị đánh cắp, là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới việc mất nước. Vì cậy vào nỏ thần nên ông đã quên đi việc xây dựng quân đội và kêu gọi, kết đoàn nhân dân chống giặc ngoại xâm.
Tuy nhiên, tới cuối cùng, An Dương Vương vẫn là một vị vua đặt lợi ích quốc gia lên trên tình thân. Dù cho Mị Châu là con gái ruột duy nhất của mình nhưng trước lời kết tội của Rùa Vàng, nghĩ rằng Mị Châu là giặc, nhà vua đã rút gươm ra chém, thể hiện ông có lập trường dứt khoát, đứng về phía vận mệnh dân tộc. Chi tiết này thể hiện sự thức tỉnh muộn màng của nhà vua. Đồng thời cũng là cái giá mà ông phải trả cho sự chủ quan của chính mình.
Thông qua những chi tiết thần kì, nhân dân ta đã thể hiện thái độ, tình cảm và cách đánh giá đối với An Dương Vương. Trước hết đó là sự cảm phục, hàm ơn, tự hào đối với vị vua trước tiên tiến hành việc xây thành đắp lũy bảo vệ dân tộc, là minh chứng tiêu biểu cho sự trưởng thành về mặt ý thức của thời đại An Dương Vương. Sự viện trợ thần kì của Rùa Vàng là ẩn dụ cho sự ủng hộ của nhân dân, đồng thời biểu tượng cho sức mạnh thần bí của dân tộc. Và khi quốc gia rơi vào tay giặc, An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc rẽ sóng xuống biển khơi. Nhân dân đã bất tử hóa người anh hùng để thể hiện tình cảm, thái độ đối với người anh hùng. Họ đính chính lại lịch sử theo quan niệm của mình, xây dựng người anh hùng lí tưởng, có công với dân tộc để biến họ trở thành những tấm gương tuyên truyền, giáo dục lịch sử cho những thế hệ sau.
tương tự, nhân vật An Dương Vương hiện lên với vị thế là một người anh hùng có công lớn trong việc xây thành đắp lũy, bảo vệ quốc gia nhưng cũng là vị vua vì chủ quan dẫn tới thảm kịch mất nước. Thông qua việc xây dựng nhân vật cùng những chi tiết thần kì, truyền thuyết “Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” đã để lại bài học giáo dục vô cùng sâu sắc. Đó là bài học về việc xây dựng quốc gia phải đi đôi với việc bảo vệ quốc gia, luôn phải nêu cao cảnh giác và phòng ngừa đối với quân thù.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 8
Nhân vật An Dương Vương trong tác phẩm Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Đó vừa là ông vua anh minh sáng suốt nhưng vì một phút chủ quan mà dẫn tới thảm kịch mất nước. Số phận thảm kịch của nhân vật để lại bài học sâu sắc cho muôn thế hệ sau.
An Dương Vương là một vị vua anh minh, sáng suốt, có tầm nhìn xa trông rộng. An Dương Vương nối nghiệp những vua Hùng đã dời đô từ núi Nghĩa Lĩnh về đồng bằng Cổ Loa để mở rộng giao thương về kinh tế, văn hóa. Quá trình dời đô phản ánh sự vững mạnh của nhà nước Âu Lạc, đồng thời phản ánh trí tuệ bản lĩnh sáng suốt của vua An Dương Vương.
Quá trình dựng nước luôn đi liền với quá trình giữ nước, cho nên ngay khi về Cổ Loa, vua An Dương Vương đã cho xây dựng thành kiên cố để chống giặc ngoại xâm. An Dương Vương tự chuẩn bị cho mình sự chở che nhân tạo là chín vòng thành. Nhưng ngày xây thì đêm đổ, vua bèn “lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần”. Chi tiết một cụ già từ phương Đông đi tới báo sẽ có người tới giúp, và sự viện trợ của Rùa Vàng đã khẳng định tính chất đúng đắn của việc xây dựng Loa Thành. Dưới sự viện trợ của Rùa Vàng, không lâu sau thì chín vòng thành đã xây xong, tạo thành một thành lũy kiên cố bảo vệ quốc gia. Hình ảnh Loa Thành “rộng hơn nghìn thước, xoắn như hình trôn ốc” phản ánh ý thức cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ quốc gia, quyết tâm cao độ chống giặc ngoại xâm của nhà vua và toàn thể nhân dân Âu Lạc.
Không chỉ vậy ông còn có tầm nhìn xa trông rộng, khi xây thành xong ông giãi tỏ nỗi lòng với Rùa Vàng: “Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu như có giặc ngoài thì lấy gì mà chống”. Nỗi băn khoăn ấy đã phản ánh nỗi lo lắng túc trực của quốc gia thường có nạn giặc ngoại xâm. Được Rùa Vàng tặng vuốt, An Dương Vương ngay ngay thức thì chế tạo nỏ thần, thể hiện ý chí quyết tâm chống giặc xâm lược của vua tôi Âu Lạc. Và nhờ sự chuẩn bị ấy, vua tôi An Dương Vương đã giành được thắng lợi to lớn, đánh tan sự xâm lược của quân Triệu Đà, chúng thua lớn, “chạy về Trâu Sơn đắp lũy không dám đối chiến, bèn xin hòa”. Điều đó khẳng định công lao và vai trò to lớn của An Dương Vương trong buổi đầu dựng nước và giữ nước.
Nhưng vì một phút lơ là, mất cảnh giác ông đã rơi vào thảm kịch mất nước. Triệu Đà biết không thể chống lại vũ khí đánh xa và chín vòng thành của An Dương Vương nên tìm cách trì hoãn bằng cách cầu hòa. An Dương Vương không trông thấy mưu sâu kế hiểm ấy nên nhận lời. Triệu Đà cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thủy. An Dương Vương cũng không mảy may nghi ngờ, nhận lời gả người thân duy nhất của mình cho con trai quân thù. An Dương Vương không hề có kế sách ứng phó. An Dương Vương cho Trọng Thủy sang ở rể theo tục lệ của nước Âu Lạc. Đây chính là đầu mối trước tiên dẫn tới thảm kịch mất nước sau này, An Dương Vương đã tạo thời cơ thuận lợi cho tên gián điệp đội lốt chủ rể khám phá bí mật quân sự quốc gia.
Người đứng đầu quốc gia tương tự thì con gái là Mị Châu cũng không hề nghi ngờ, để con trai quân thù là nội gián, nàng thơ ngây tin tưởng và tiếp tay cho Trọng Thủy tráo đổi nỏ thần. Trước đây cảnh giác bao nhiêu dời đô về, sợ quân thù sẽ kéo sang, nên chuẩn bị chín vòng thành và vũ khí đánh xa nhưng tới đây An Dương Vương hoàn toàn không chút cảnh giác, ngủ quên trên thắng lợi, cậy mình có nỏ thần mà không hề phòng bị. Quân Triệu Đà kéo sang, An Dương Vương vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ cười mà hỏi rằng: “Đà không sợ nỏ thần sao?”. Sự nghiệp bao nhiêu năm gây dựng bỗng chống tan thành mây khói, vì chủ quan, mất cảnh giác, An Dương Vương đã để quốc gia rơi vào tay quân thù. An Dương Vương mang theo con gái Mị Châu bỏ chạy, tình thế vô cùng nguy cấp, nhà vua bị đẩy tới bước đường cùng: Trước mặt là biến cả mênh mông, sau lưng quân giặc đã đuổi tới kề cận, ông thất vọng kêu cứu sứ Thanh Giang: “Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu”. Rùa Vàng xuất hiện và chỉ kẻ sau lưng chính là giặc. An Dương dù vô cùng thống khổ nhưng phải rút gươm làm thịt chết người con gái duy nhất của mình. Hành động đó thể hiện sự kiên quyết, dứt khoát, ông thực hiện nó khi đứng trên lập trường công dân, công lí và quyền lợi của dân tộc để trừng trị kẻ có tội với quốc gia. tương tự, cùng một lúc An Dương Vương phải đối mặt với hai thảm kịch: thảm kịch mất nước và thảm kịch nhà tan, làm thịt chết người con mình yêu quý. Hành động cuối cùng của ông tuy muộn màng nhưng cũng là sự thức tỉnh, bài học xương máu cho thế hệ sau trong quá trình giữ nước.
Sau khi làm thịt chết Mị Châu, An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc trở về biển cả. Nhân dân ta đã bất tử hóa sự sống của An Dương Vương. Chi tiết kì ảo thể hiện tình cảm, thái độ của nhân dân. Nhân dân tiếc thương vị anh hùng có công dựng nước nhưng vì một tẹo lơ là mà cơ đồ đắm biển sâu. An Dương Vương tuy có tội nhưng là vô tình nên được nối dài sự sống.
Xây dựng nhân vật An Dương Vương những tác giả đã sử dụng nhiều yếu tố kì ảo: sự viện trợ của Rùa Vàng, nỏ thần,… để khẳng tiên đề cao những chiến công của ông đối với quốc gia. Giọng điệu phong phú, khi ngợi ca tôn vinh, khi ngậm ngùi, đau xót cho cảnh nước mất nhà tan.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 9
An Dương Vương xây thành Cổ Loa nhiều lần nhưng đắp tới đâu thì lại lở tới đó. Nhà vua được thần linh viện trợ đã xây xong thành.
Kể về sự viện trợ thần kì đó, dân gian muốn khẳng định An Dương Vương là vị vua có ý thức yêu nước, bảo vệ quốc gia.
Sự mất cảnh giác của nhà vua biểu hiện thực chất thế nào?
Sự mất cảnh giác vì nhà vua không phát hiện thực chất của Triệu Đà. Triệu Đà không chỉ muốn thôn tính Âu Lạc mà còn cho Trọng Thủy cầu hôn Mị Châu để biến người Âu Lạc thành người phương Bắc.
Trọng Thủy đã lừa phỉnh Châu, xem trộm nỏ thần và đã tìm cách đánh tráo lẫy nỏ, Mị Châu đã tiết lộ bí mật quốc gia để Trọng Thủy biết được vũ khí lợi hại của quốc gia.
Khi Triệu Đà sang xâm lược, An Dương Vương cậy có nỏ thần, vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười mà nói rằng: Đà không sợ nỏ thần sao?. Chứng tỏ nhà vua chủ quan không biết rằng việc bảo vệ quốc gia phải luôn luôn cảnh giác với quân thù mọi nơi, mọi lúc. Vì vậy quốc gia phút chốc rơi vào thảm kịch nước mất, nhà tan.
Đây là bài học thời sự trong việc bảo vệ quốc gia.
Sáng tạo những chi tiết về Rùa Vàng, Mị Châu, nhà vua tự tay chém đầu con gái, nhân dân ta muốn biểu lộ thái độ công bằng trước lịch sử. Rùa Vàng – biểu tượng dân tộc – giúp nhà vua xây thành, chế nỏ là trí tuệ, sức sáng tạo, công sức dẻo dai của ông cha ta trong sự nghiệp xây dựng bảo vệ quốc gia. Rùa Vàng gọi Mị Châu là giặc vì chính nàng là người có Trái tim nhầm chỗ để trên đầu nên phải chịu nhận cái chết do chính cha mình với tư cách người đứng đầu quốc gia trừng trị. Cũng chứng tỏ thái độ không nhân nhượng của nhân dân đối với bất kì hành động nào làm tổn hại tới lợi ích quốc gia.
Việc mất nước Âu Lạc, người chịu trách nhiệm chính là An Dương Vương. Ông vua tuy có công xây dựng, bảo vệ quốc gia nhưng đã chủ quan, mất cảnh giác xem thường kẻ địch dẫn tới thảm kịch quốc gia, gia đình, tư nhân. Thảm họa xảy ra, An Dương Vương đã đặt việc nước lên trên việc nhà, quan hệ vua – tôi trên quan hệ cha con (chém chết Mị Châu). Rùa Vàng dẫn lối cho nhà vua xuống biển, không để ông chết, không cho quân thù lấy được xác vua. Chi tiết này thể hiện lòng tự trọng dân tộc. Thể hiện sự thông cảm, kính trọng của nhân dân đối với An Dương Vương, dẫu ông có tội lớn – để mất nước. Đó cũng là sự phán xét công bằng của ông cha ta.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 10
nh trì vững chãi chống lại quân thù. Nơi vùng đất ông chọn lựa là vùng Phong Khê, Đông Anh ngày nay, ông lệnh cho quân lính của mình xây dựng một thành trì vững chắc có hình xoáy ốc, bên ngoài đào hào sâu, nhằm chống lại những cuộc tiến công của quân thù. Ngoài ra, ông cũng luôn chuẩn bị vũ khí (nỏ thần) để nghênh chiến quân thù bất cứ lúc nào. nếu như như không phải là một vị vua anh minh, biết nhìn xa, thì liệu An Dương Vương có thể có được những quyết định đúng đắn tương tự hay không?
Hơn thế, An Dương Vương còn là một người luôn có lòng kiên trì, quyết tâm hoàn thành công việc, dù việc đó có khó khăn tới thế nào đi nữa. Tương truyền, An Dương Vương cho “xây thành ở đất Việt Thường, nhưng hễ đắp tới đâu lại lở tới đó”, “xây nhiều lần những cứ bị sập đổ, tốn nhiều công sức”. Thế nhưng, không nản lòng, ông vẫn tiếp tục cho xây dựng thành trì trên mảnh đất ấy. nếu như như là một người dễ dàng thoái chí, chịu thất bại thì liệu sau bao nhiêu lần sập đổ, “tốn nhiều công sức mà không thành”, liệu ông có tiếp tục cho xây dựng thành trì tại đó nữa hay không? Phải nói rằng, đây là một vị vua có chính kiến, có lòng kiên trì với công việc chung của quốc gia, có trách nhiệm, lo lắng cho an nguy của quốc gia. Chính vì vậy, ông luôn kiên trì tới cùng với những quyết định của mình và thực hiện tới cùng quyết định ấy.
Không chỉ là một người có lòng quyết tâm sắt đá, ông cũng là người luôn biết trọng dụng người tài, biết trọng kẻ sĩ trong xã hội. Khi xây thành nhiều lần không được, ông đã cho người lập đàn cầu đảo mong thánh thần sẽ tới phù hộ cho công việc của mình. Thế nhưng vẫn không có kết quả, cho tới khi có một cụ già từ phương tây tới cửa thành mà than rằng: ” Xây dựng thành này biết bao giờ mới xong được?”. Chính vì câu nói này, nhà vua đã vội đón cụ vào trong điện, “vái mà hỏi rằng”. nếu như không nặng lòng với nước non, quyết tâm với công việc của mình, trọng người tài giúp ích cho việc nước thì liệu ông – một nhà vua trên cao có phải cúi mình vái một ông già xa lạ hay không? Không chỉ vậy, sau khi nghe tin sẽ được thánh thần viện trợ, ông đã thức dậy “chờ đợi” ở cửa đông. Thân là một vị vua trên cao nhưng luôn nhiệt tình vì dân vì nước. tới khi gặp được Cao Lỗ, là một thợ làm cung tiễn giỏi, ông cũng đã đón vào cung, dành cho Cao Lỗ vị trí đặc biệt, ủy quyền việc chế tạo nỏ thần, cùng giúp ông việc nước. Phải nói, An Dương Vương là một vị vua tài đức, luôn sẵn lòng trọng dụng người giúp ích cho quốc gia.
Ông cũng là vị vua có ý thức cảnh giác cao độ, có ý chí đấu tranh mạnh mẽ cùng tài chỉ huy thao lược, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho việc đấu tranh chống quân thù. Chính vì vậy, nhiều lần Triệu Đà ở phương Bắc mang quân đánh chiếm Âu Lạc đều bị An Dương Vương hạ gục. Đó chính là kết quả từ việc xây dựng Loa thành kiên cố cùng với việc có ý thức cảnh giác cao độ và vũ khí sẵn sàng.
Tóm lại ta thấy rằng, An Dương Vương là một vị vua anh minh, có tài thao lược, có ý thức trách nhiệm cao với quốc gia, đồng thời luôn có lòng cảnh giác cao độ với quân thù. Chính vì những phẩm chất đó, ông đã được sự ủng hộ của nhân dân và cả thần linh trong việc xây dựng và bảo vệ quốc gia của mình.
Thế nhưng, sau thắng lợi trước quân thù mạnh, có được thành trì Loa thành vững chãi cùng vũ khí lợi hại, ông đã mắc phải những sai phép quan trọng khiến cho mình rơi vào cảnh nước mất nhà tan. Đó là sự tự phụ và mất cảnh giác với quân thù. Như chúng ta thấy rằng, sau thắng lợi với Triệu Đà, An Dương Vương đã ngày càng trở nên tự phụ. Ông coi mình có “nỏ thần”, một lần bắn ra trăm mũi tên, khiến cho quân giặc khiếp hãi thì chúng sẽ không tiến công Âu Lạc nữa. Chính sự tự phụ ấy đã khiến ông phải trả một cái giá đắt: quốc gia rơi vào tay quân thù, gia đình phải ly tán đớn đau. Ông luôn nghĩ rằng có nỏ thần thì quân địch sẽ không dám tiến đánh Âu Lạc mà không hề nghi ngờ, cảnh giác được mưu mô thâm hiểm của quân thù. tới khi quân địch tới chân Loa thành, ông vẫn tự phụ nghĩ rằng: ” Đà không sợ nỏ thần hay sao?” mà không hề biết rằng nỏ thần đã bị con rể đánh tráo.
Cũng chính vì lòng tự phụ, tự mãn ấy của bản thân mình, An Dương Vương đã lơi lỏng cảnh giác. Ông đã chấp nhận dễ dàng lời cầu hòa của Triệu Đà mà không hề nghi ngờ mưu mô mà hắn dựng lên phía sau đó. Hơn thế, ông còn chấp nhận gả con gái của mình cho con trai của quân thù và còn để hắn ở rể tại Loa thành. có nhẽ sự tự tin thái quá trước quân thù, sự mất cảnh giác, những sai phép liên tục ấy chính là những nguyên nhân gây ra sự đại bại của Âu Lạc. An Dương Vương đã mất cảnh giác, lơi lỏng tới mức uống say để quân thù có thời cơ đánh tráo cả báu vật quốc gia. Ông đã quá tin tưởng con rể vốn là con trai của quân thù mà gây ra thảm kịch cho cả Âu Lạc.
tới khi trông thấy tình thế không thể cứu vãn, bị giặc đuổi làm thịt, An Dương Vương cũng chỉ biết đường trốn tránh mà không dám suy xét, đương đầu với quân thù. Sự tự mãn, tự phụ đã khiến ông mất đi tất cả! Nó khiến ông không trông thấy được mưu kế cũng như không đánh giá đúng thực lực của quân thù để rồi phải nhận lấy thất bại thảm hại. Cũng chính sai phép to lớn ấy của ông khiến ông phải chính tay mình làm thịt chết con gái ruột – người thân ruột thịt của mình. Đây là một hình phạt đớn đau nhất mà ông phải nhận khi đã thả lỏng cảnh giác với quân thù, gây nên những cảnh lầm than cho vương quốc. Dù sau này, ông được thần Kim Quy cứu rồi cầm sừng tê tê rẽ nước xuống biển rồi biến mất. Nhưng sự bất tử đó của ông lại đánh dấu sự kết thúc của quốc gia Âu Lạc.
Tóm lại ta có thể thấy ở đây, An Dương Vương hiện lên là một vị vua thông thạo việc trị nước, có lòng thương dân, có tài có đức, là một vị vua anh minh sáng suốt. Thế nhưng chỉ vì một phút lơi lỏng cảnh giác với quân thù đã khiến ông mất đi tất cả, kết thúc một triều đại do ông dựng xây lên. Đó là bài học to lớn mà ông cha ta muốn truyền lại cho con cháu thời sau: Phải luôn cảnh giác trước quân thù xâm lược.
Kết thúc câu chuyện là cái chết của con gái An Dương Vương – Mị Châu. Đó là một kết thúc buồn nhưng đó là hình phạt thích đáng dành cho An Dương Vương khi chính ông đã tự tay đánh rơi quốc gia của mình. Bằng hình ảnh đi vào bất tử của ông, nhân dân muốn giãi tỏ lòng tiếc thương với vị vua tài giỏi, đã có công dựng xây và bảo vệ quốc gia, non sông.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 11
Kho tàng truyện dân gian Việt Nam là nơi đúc kết kinh nghiệm cũng như lưu giữ những trị giá lịch sử, đặc biệt là thể loại truyền thuyết. Ở thể loại này, chúng ta không thể không nhắc tới truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy”. Bởi đây là một câu chuyện nhắc nhở chúng ta bài học về dựng nước và giữ nước. Không chỉ vậy, nó còn giúp chúng ta tìm hiểu về một vị vua anh minh, tài đức, có tầm nhìn xa trông rộng – An Dương Vương.
An Dương Vương là vị vua có công xây dựng và lập ra quốc gia Âu Lạc. Suốt cả cuộc thế của mình, ông đã tạo dựng được những điều lớn lao mà không phải người nào cũng có thể làm được. Thế nhưng, vì một tẹo tự tin thái quá, tin tưởng người con rể – nội gián – con trai của quân thù, cùng với sự tự phụ, tự mãn, ông đã khiến sự nghiệp cả đời mình dựng lên sụp đổ và cũng làm tan vỡ cả hạnh phúc của gia đình.
Trước hết, ta thấy ở An Dương Vương là một vị vua có tài có đức, biết trọng dụng người tài, biết nhìn xa trông rộng, có tài thao lược nên nhận được sự ủng hộ của muôn dân và cả thần linh. Nói ông là một vị vua có tài bởi vì chính ông là người đã gây dựng sự nghiệp của mình bằng việc lập ra quốc gia Âu Lạc – quốc gia mà do ông làm chủ. Mặc dù có rất nhiều người tài trong xã hội lúc bây giờ nhưng liệu mấy người nào có đủ chí khí, tài năng mà đứng lên lãnh đạo để lập ra một quốc gia của riêng mình? nếu như không có tài thao lược dẫn dắt, có đức năng hợp lòng dân thì liệu có thể xây dựng được cho mình một đế chế riêng tương tự chăng?
Không chỉ vậy, ông còn tỏ ra là một vị vua có tầm nhìn xa trông rộng. Bởi lúc đó, nước ta chỉ là một vương quốc nhỏ ở phía Nam, thường xuyên bị những cường quốc kế bên nhòm ngó. Chính vì vậy, ông đã tìm kiếm một vùng đất để xây dựng một thành trì vững chãi chống lại quân thù. Nơi vùng đất ông chọn lựa là vùng Phong Khê, Đông Anh ngày nay, ông lệnh cho quân lính của mình xây dựng một thành trì vững chắc có hình xoáy ốc, bên ngoài đào hào sâu, nhằm chống lại những cuộc tiến công của quân thù. Ngoài ra, ông cũng luôn chuẩn bị vũ khí (nỏ thần) để nghênh chiến quân thù bất cứ lúc nào. nếu như như không phải là một vị vua anh minh, biết nhìn xa, thì liệu An Dương Vương có thể có được những quyết định đúng đắn tương tự hay không?
Hơn thế, An Dương Vương còn là một người luôn có lòng kiên trì, quyết tâm hoàn thành công việc, dù việc đó có khó khăn tới thế nào đi nữa. Tương truyền, An Dương Vương cho “xây thành ở đất Việt Thường, nhưng hễ đắp tới đâu lại lở tới đó”, “xây nhiều lần những cứ bị sập đổ, tốn nhiều công sức”. Thế nhưng, không nản lòng, ông vẫn tiếp tục cho xây dựng thành trì trên mảnh đất ấy. nếu như như là một người dễ dàng thoái chí, chịu thất bại thì liệu sau bao nhiêu lần sập đổ, “tốn nhiều công sức mà không thành”, liệu ông có tiếp tục cho xây dựng thành trì tại đó nữa hay không? Phải nói rằng, đây là một vị vua có chính kiến, có lòng kiên trì với công việc chung của quốc gia, có trách nhiệm, lo lắng cho an nguy của quốc gia. Chính vì vậy, ông luôn kiên trì tới cùng với những quyết định của mình và thực hiện tới cùng quyết định ấy.
Không chỉ là một người có lòng quyết tâm sắt đá, ông cũng là người luôn biết trọng dụng người tài, biết trọng kẻ sĩ trong xã hội. Khi xây thành nhiều lần không được, ông đã cho người lập đàn cầu đảo mong thánh thần sẽ tới phù hộ cho công việc của mình. Thế nhưng vẫn không có kết quả, cho tới khi có một cụ già từ phương tây tới cửa thành mà than rằng: ” Xây dựng thành này biết bao giờ mới xong được?”. Chính vì câu nói này, nhà vua đã vội đón cụ vào trong điện, “vái mà hỏi rằng”. nếu như không nặng lòng với nước non, quyết tâm với công việc của mình, trọng người tài giúp ích cho việc nước thì liệu ông – một nhà vua trên cao có phải cúi mình vái một ông già xa lạ hay không? Không chỉ vậy, sau khi nghe tin sẽ được thánh thần viện trợ, ông đã thức dậy “chờ đợi” ở cửa đông. Thân là một vị vua trên cao nhưng luôn nhiệt tình vì dân vì nước. tới khi gặp được Cao Lỗ, là một thợ làm cung tiễn giỏi, ông cũng đã đón vào cung, dành cho Cao Lỗ vị trí đặc biệt, ủy quyền việc chế tạo nỏ thần, cùng giúp ông việc nước. Phải nói, An Dương Vương là một vị vua tài đức, luôn sẵn lòng trọng dụng người giúp ích cho quốc gia.
Không chỉ vậy, ông cũng là vị vua có ý thức cảnh giác cao độ, có ý chí đấu tranh mạnh mẽ cùng tài chỉ huy thao lược, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho việc đấu tranh chống quân thù. Chính vì vậy, nhiều lần Triệu Đà ở phương Bắc mang quân đánh chiếm Âu Lạc đều bị An Dương Vương hạ gục. Đó chính là kết quả từ việc xây dựng Loa thành kiên cố cùng với việc có ý thức cảnh giác cao độ và vũ khí sẵn sàng.
Tóm lại ta thấy rằng, An Dương Vương là một vị vua anh minh, có tài thao lược, có ý thức trách nhiệm cao với quốc gia, đồng thời luôn có lòng cảnh giác cao độ với quân thù. Chính vì những phẩm chất đó, ông đã được sự ủng hộ của nhân dân và cả thần linh trong việc xây dựng và bảo vệ quốc gia của mình.
Thế nhưng, sau thắng lợi trước quân thù mạnh, có được thành trì Loa thành vững chãi cùng vũ khí lợi hại, ông đã mắc phải những sai phép quan trọng khiến cho mình rơi vào cảnh nước mất nhà tan. Đó là sự tự phụ và mất cảnh giác với quân thù. Như chúng ta thấy rằng, sau thắng lợi với Triệu Đà, An Dương Vương đã ngày càng trở nên tự phụ. Ông coi mình có “nỏ thần”, một lần bắn ra trăm mũi tên, khiến cho quân giặc khiếp hãi thì chúng sẽ không tiến công Âu Lạc nữa. Chính sự tự phụ ấy đã khiến ông phải trả một cái giá đắt: quốc gia rơi vào tay quân thù, gia đình phải ly tán đớn đau. Ông luôn nghĩ rằng có nỏ thần thì quân địch sẽ không dám tiến đánh Âu Lạc mà không hề nghi ngờ, cảnh giác được mưu mô thâm hiểm của quân thù. tới khi quân địch tới chân Loa thành, ông vẫn tự phụ nghĩ rằng: ” Đà không sợ nỏ thần hay sao?” mà không hề biết rằng nỏ thần đã bị con rể đánh tráo.
Cũng chính vì lòng tự phụ, tự mãn ấy của bản thân mình, An Dương Vương đã lơi lỏng cảnh giác. Ông đã chấp nhận dễ dàng lời cầu hòa của Triệu Đà mà không hề nghi ngờ mưu mô mà hắn dựng lên phía sau đó. Hơn thế, ông còn chấp nhận gả con gái của mình cho con trai của quân thù và còn để hắn ở rể tại Loa thành. có nhẽ sự tự tin thái quá trước quân thù, sự mất cảnh giác, những sai phép liên tục ấy chính là những nguyên nhân gây ra sự đại bại của Âu Lạc. An Dương Vương đã mất cảnh giác, lơi lỏng tới mức uống say để quân thù có thời cơ đánh tráo cả báu vật quốc gia. Ông đã quá tin tưởng con rể vốn là con trai của quân thù mà gây ra thảm kịch cho cả Âu Lạc.
tới khi trông thấy tình thế không thể cứu vãn, bị giặc đuổi làm thịt, An Dương Vương cũng chỉ biết đường trốn tránh mà không dám suy xét, đương đầu với quân thù. Sự tự mãn, tự phụ đã khiến ông mất đi tất cả! Nó khiến ông không trông thấy được mưu kế cũng như không đánh giá đúng thực lực của quân thù để rồi phải nhận lấy thất bại thảm hại. Cũng chính sai phép to lớn ấy của ông khiến ông phải chính tay mình làm thịt chết con gái ruột – người thân ruột thịt của mình. Đây là một hình phạt đớn đau nhất mà ông phải nhận khi đã thả lỏng cảnh giác với quân thù, gây nên những cảnh lầm than cho vương quốc. Dù sau này, ông được thần Kim Quy cứu rồi cầm sừng tê tê rẽ nước xuống biển rồi biến mất. Nhưng sự bất tử đó của ông lại đánh dấu sự kết thúc của quốc gia Âu Lạc.
Tóm lại ta có thể thấy ở đây, An Dương Vương hiện lên là một vị vua thông thạo việc trị nước, có lòng thương dân, có tài có đức, là một vị vua anh minh sáng suốt. Thế nhưng chỉ vì một phút lơi lỏng cảnh giác với quân thù đã khiến ông mất đi tất cả, kết thúc một triều đại do ông dựng xây lên. Đó là bài học to lớn mà ông cha ta muốn truyền lại cho con cháu thời sau: Phải luôn cảnh giác trước quân thù xâm lược.
Kết thúc câu chuyện là cái chết của con gái An Dương Vương – Mị Châu. Đó là một kết thúc buồn nhưng đó là hình phạt thích đáng dành cho An Dương Vương khi chính ông đã tự tay đánh rơi quốc gia của mình. Bằng hình ảnh đi vào bất tử của ông, nhân dân muốn giãi tỏ lòng tiếc thương với vị vua tài giỏi, đã có công dựng xây và bảo vệ quốc gia, non sông.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 12
Lời thơ của thi sĩ Tố Hữu đựng lên:
“Tôi kể người nghe chuyện Mị Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”
Gợi nhắc ta nhớ tới câu chuyện truyền thuyết “ An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy”, lấy cốt truyện dựa theo sự kiện lịch sử, truyện tạo ấn tượng mạnh mẽ với độc giả về nhân vật An Dương Vương vừa là anh hùng vừa là kẻ có tội.
Qua ngòi bút khắc họa của tác giả dân gian, An Dương Vương hiện lên là người nhiệt tình về quốc gia. Ngài có công dựng nước và giữ nước trong những ngày đầu gieo neo nhất của nhà nước Âu Lạc. Cách giới thiệu rõ ràng lai lịch của nhà vua làm tăng tính thuyết phục của yếu tố đời thực. Nỗi bận tâm, bao trằn trọc của nhà vua khi “ xây thành tới đâu lở tới đó”. Sự thành tâm thể hiện qua hành động “ lập đàn, cầu đảo bách thần”. Nhờ có sự viện trợ của Rùa vàng, nhà vua xây được thành lũy kiên cố. Một vị vua anh minh tương tự nhận được sự nhất trí, ủng hộ của thần dân. Không chỉ âu lo về việc dựng nước, An Dương Vương còn nặng lòng việc giữ nước, sự bình yên cuộc sống muôn dân. Rùa vàng vì cảm động tấm lòng ấy mà trao cho vuốt làm nỏ thần bảo vệ xã tắc. Mọi vẻ đẹp của nhà vua được tác giả dân gian đậm tô thể hiện niềm kình ngưỡng trước tài đức của Người.
Triều đại nào cũng có lúc thịnh, lúc suy, người nào cũng sẽ phạm phải những sai phép. Nhà vua cũng chủ quan, cả tin lời quân thù mà gả con gái cho con trai Triệu Đà. Liệu có phải nhà vua muốn kết thúc chiến tranh, mong cuộc hôn nhân này hòa giải những xích mích của hai nước? Nên hai chữ “ vô tình” vang lên chứa đựng cả sự tiếc nuối, sự khoan dung của nhân dân với việc làm sai phép đó. Quả thực quân thù quá mưu mô, xảo quyệt, luôn dã tâm cướp nước ta nên ta khó lòng lường trước mọi mánh khóe nham hiểm, tàn độc của chúng. Nhà vua còn là người cha rất mực thương yêu con bởi nữ nhi không được tham gia việc quốc gia đại sự nhưng nhà vua vẫn nói cho con biết. Lần thứ hai Triệu Đà kéo quân sang đánh, An Dương Vương khinh thường địch, ỷ vào nỏ thần không phòng bị, tới lúc biết nỏ bị đánh tráo thì mất thành và bỏ chạy. Nhà vua phải đối mặt hậu quả từ những sơ sót của mình đối với giang sơn. Nhưng điều nhà vua không nghĩ tới rằng: Mị Châu chính là giặc như lời kết tội của Rùa Vàng. Ở cương vị người cha, có nhẽ Người không nỡ ra tay làm thịt người con gái thương yêu, đáng thương nhưng trên cương vị nhà vua của một quốc gia, tội của Mị Châu là phản quốc. Khi cán cân công lí là Rùa Vàng kết tội, nhà vua cần thực thi quyền hành vô thượng với kẻ có trọng tội. Lòng yêu nước và trách nhiệm cao cả được đặt lên trên tình cảm riêng tư, “ vua bèn tuốt kiếm chém Mị Châu”. Cảnh tượng ấy là sự trừng trị đau lòng nhất với Người. Nhân dân không nhân nhượng, dung thứ cho kẻ bán nước nhưng vì những đóng góp của An Dương Vương mà xây dựng chi tiết kì ảo “ dẫn vua đi xuống biển” để xoa dịu vết đau của lịch sử.
Nhân vật An Dương Vương được xây dựng ở hai góc nhìn vừa là người anh hùng có công lớn với quốc gia vừa là người có tội với giang sơn. Nhưng xuyên suốt “ Truyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy” quan niệm nhân dân vô cùng vững vàng, sáng suốt khi sử dụng những chi tiết kì ảo mà vẫn giữ được tính trung thực.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 13
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ là một truyền thuyết đặc sắc về chủ đề giữ nước của dân tộc ta. Nội dung kể về cha con An Dương Vương vì chủ quan, nhẹ dạ cả tin nên đã bị cha con Triệu Đà, Trọng Thuỷ lấy cắp lẫy thần, dẫn tới cảnh nhà tan, nước mất.
Thông qua thất bại đớn đau của An Dương Vương, sự tan vỡ của tình cha con và kết cuộc bi thảm của lứa đôi Mị Châu – Trọng Thuỷ, nhân dân ta đã biểu lộ tư tưởng phản kháng chiến tranh xâm lược và rút ra bài học giữ nước sâu sắc: không nên chủ quan, tự mãn, ỷ lại vào vũ khí, phải luôn sáng suốt phân biệt rõ bạn thù, mài sắc cảnh giác trước mọi mưu mô thâm độc của kẻ địch.
Truyện có thể chia làm hai phần. Phần một (từ đầu tới… không dám đốc chiến bèn xin hoà): An Dương vương xây thành, chế nỏ giữ nước. Phần còn lại: thảm kịch tình yêu của Mị Châu – Trọng Thuỷ gắn liền với thất bại của nước Âu Lạc. Cả hai phần của truyện đều thể hiện rõ nhận thức và thái độ của nhân dân đối với vai trò và trách nhiệm của cha con An Dương Vương trước lịch sử.
An Dương Vương kế tục sự nghiệp dựng nước của mười tám hoánh Hùng Vương. Thời ấy, Văn Lang đã cố cương vực và nền văn hiến riêng. Vì vậy, việc chống giặc giữ nước là vấn để sống còn của dân tộc. An Dương vương đã tiến hành dời đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu (Phú Thọ) về vùng đổng bằng Phong Khê (Đông Anh, Hà Nội ngày nay) để phát triển sản xuất và mở rộng lưu thông rồi bắt tay ngay vào việc xây thành. Đó là quyết sách đúng đắn chứng tỏ trí tuệ sáng suốt và bản lĩnh vững vàng của An Dương Vương.
Việc xây thành bằng đất gặp nhiều vấn đề. Chuyện kể rằng thành cứ đắp ban ngày thì ban đêm lại đổ, xây mãi không xong. Người xưa giảng giải hiện tượng ấy là do sự phá hoại của ma quỷ. Lược bỏ yếu tố hoang đường, ta có thể thấy những trở ngại trong thực tế mà An Dương vương gặp phải khi tiến hành công việc xây thành. Đó là do ông chưa nắm được đặc điểm của đất đồng bằng, do kĩ thuật còn hạn chế và chưa biết dựa vào sức dân.
Sau này, được sứ Thanh Giang tức Rùa Vàng viện trợ, An Dương Vương xây thành chi trong vòng nửa tháng là xong. Hành động lập đàn trai giới, đón mời cụ già vào điện hỏi kế xây thành, ra cửa Đông đợi sứ Thanh Giang, nghe lời Rùa Vàng diệt trừ yêu quái,… thể hiện thái độ trân trọng hiền tài của An Dương Vương trong việc xây dựng và bảo vệ quốc gia. Sự viện trợ của Rùa Vàng chứng tỏ việc xây Loa Thành của An Dương Vương là vừa ý trời, hợp lòng người, cho nên được dân chủng ủng hộ.
An Dương Vương trước hết là một nhà quân sự xuất sắc. Ông đã biết xây thành cao, đào hào sâu để bảo vệ kinh đô. An Dương Vương được Cao Lỗ hỗ trợ trong việc chế tạo ra cung nỏ để chống quân xâm lược. Sức mạnh của thứ vũ khí ấy đã được những tác giả dân gian kì diệu hoá, thần thánh hoá bằng hình tượng nỏ thần.
Hình tượng then chốt của truyện là chiếc lẫy thần. Rùa Vàng giúp vua xây xong Loa Thành và cho nhà vua vũ khí để bảo vệ quốc gia. Nỏ thắn tượng trưng cho sức mạnh của nhà nước Âu Lạc, tượng trưng cho trí tuệ, sức mạnh và khát vọng thắng lợi ngoại xâm của tổ tiên ta thuở ấy.
Chiếc nỏ thần có khả năng bắn một phát làm thịt hàng vạn giặc vừa là sản phẩm của trí tưởng tượng bay bổng, vừa phản ánh trình độ chế tạo và sử dụng vũ khí đấu tranh của người Âu Lạc. Quân ta đã chế tạo ra cung nỏ và đúc được mũi tôn bằng đồng. Vũ khí ấy tuy thô sơ nhưng không kém phần lợi hại trong những cuộc đấu tranh chống xâm lược.
Khi Triệu Đà kéo quân sang xâm lược, vì An Dương Vương có nỏ thần trong tay nên quân Triệu Đà thua to, không dám đụng độ, bèn xin hòa. thắng lợi của An Dương vương chứng tỏ sức mạnh quân sự của nhá nước Âu Lạc lúc bấy giờ, đồng thời khẳng định ý chí, tình thần kết đoàn của nhân dân ta. Đây là bài học tích cực trong sự nghiệp dựng nước và giữ nước.
Sau thắng lợi, An Dương Vương sinh ra chủ quan, quên rằng nguy cơ xâm lược của quân thù phương Bắc luôn luôn tồn tại.
Chúng ta đau xót cho cha con An Dương Vương vì sai phép tai hại nên dẫn tới thảm hoạ mất nước. Nhà vua không tìm hiểu được hành động cầu hoà rồi cầu hôn cho con trai của Triệu Đà thực chất là mưu mô thâm độc, chuẩn bị cho cuộc xâm lược tiếp theo. Thất bại của An Dương Vương không phải chờ tới khi quân giặc tiến tới thực tình mới bộc lộ, mà bộc lộ ngay từ khi nhà vua mất cảnh giác, đồng ý cho Trọng Thuỷ vào thành.
Ông đã ưng ý gả Mị Châu cho Trọng Thuỷ, lại còn cho ở rể, việc đó có khác chi “Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà”?! Đây là sự hoà hiếu thiếu cảnh giác, tạo thời cơ thuận lợi cho quân thù phá từ trong phá ra. Mầm mống mất nước khởi nguồn từ đây.
Sau thắng lợi, An Dương Vương không quan tâm tới việc củng cố lực lượng, không dựa vào sức mạnh kết đoàn toàn dân để chống giặc mà lại ỷ vào vũ khí, vào sự hỗ trợ của thần linh, Những nhược điểm ấy khi quân thù nắm được tất dẫn tới thất bại không thể tránh khỏi.
Nghe tin báo Triệu Đà lại đựng quân sang đánh Âu Lạc, An Dương Vương cậy có nỏ thần vẫn điểm nhiên ngồi đánh cờ, cười mà nói rằng: “Đà không sợ nỏ thần sao?”. Thái độ chủ quan khinh địch đó đã dẫn An Dương Vương nhanh chóng tới thất bại thảm hại. Tới khi giặc đã tiến sát thực tình, An nhịn nhường Vương mới cầm lấy nỏ, thấy lẫy thần đã mất bèn bỏ chạy. Trong cơn túng quẫn, An Dương Vương chi còn cách đem theo con gái lên ngựa, bỏ thành mà chạy về phương Nam.
Cha con An Dương Vương đã cùng đường mà quân thù thì cứ theo dấu lông ngỗng của Mị Châu rắc dọc đường truy đuổi sát sau lưng. Quả là cha con An Dương Vương đã mất thế trời che, đất chở.
Khi Rùa Vàng hiện lên mặt nước, thét lớn: “Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó” thì An Dương Vương mới tỉnh ngộ. Đây là lời kết tội sắt đá của công lí, của nhân dân về hành động vô tình phản quốc của Mị Châu. Nhà vua tự tay chém chết cô con gái yêu dấu, cũng là tự xử một cách nghiêm khắc, quyết liệt đối với sai phép của bản thân. Nhưng tất cả đểu đã quá muộn màng. Câu chuyện kết thúc thật bi thảm!
Hành động rút gươm chém Mị Châu thể hiện lập trường dứt khoát của An Dương Vương lá đứng về phía công lí và quyền lợi dân tộc để xử án, đổng thời thể hiện sự tĩnh ngộ muộn màng trước lỗi lầm nghiêm trọng của mình.
Đây là cái giá mà ông phải trả cho sai phép không thể sửa chữa, liên quan tới vận mệnh quốc gia và dân tộc.
Hai cha con An Đương Vương vì chủ quan, mất cảnh giác nên đã trực tiếp làm tiêu vong sự nghiệp và đẩy Âu Lạc vào thảm hoạ mất nước. Đó là bài học xương máu về thái độ mất cảnh giác dối với quân thù dành cho những người đứng đầu, chịu trách nhiệm về sự tổn vong của quốc gia.
Hình ảnh An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc, theo Rùa Vàng xuống thuỷ phủ là yếu tố kì ảo phản ánh thải độ và tìm cảm của nhân dân đối với ông. Nhân dân tiếc thương vị vua tài hoa, can đảm nên không muốn ông chết. Chi tiết lòng biển bao dung đón người anh hùng bất tử thể hiện sự ngưỡng mộ và tiếc thương của người xưa.
sai phép của An Dương Vương là nguyên nhân dẫn tới những sai phép của Mị Châu. Mối tình Mị Châu – Trọng Thuỷ là mối tình trớ trêu, nó không phải là sản phẩm của tình yêu tự nhiên mà là sân phẩm của một mưu mô thâm hiểm trong cuộc chiến tranh phi nghĩa.
Mị Châu sai phép ở tình yêu mù quáng nên vô tình đã tự biến mình thành tòng phạm với giặc. Nàng thơ ngây chân thật tới mức nhẹ dạ cả tin. Nàng dám giấu cha cho Trọng Thuỷ xem trộm nỏ thần mà quên rằng đó là con trai của quân thù. Từ đó, Mị Châu đã tiếp tay cho Trọng Thuỷ đánh cắp bí mật vũ khí lợi hại của quốc gia, dẫn tới thảm hoạ quốc gia rơi vào tay giặc. trên phố trốn chạy, nàng lại tiếp tục rắc lông ngỗng chỉ đường cho giặc truy đuổi vua cha. Hai hành động ấy của Mị Châu là trọng tội. Nhiều người nghĩ rằng những hành động trên là vô tình nhưng xét cho cùng thì vì Mị Châu quá tin yêu Trọng Thuỷ nên đã mù quáng nghe theo lời chồng. Rùa Vàng gọi đích danh nàng là giặc quả không sai vì nàng đã gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Triệu Đà, chúa đất Nam Hải mang quân sang cướp đất Âu Lạc nhưng thất bại vì An Dương Vương có nỏ thần. Biết sử dụng sức không được, hắn chuyển sang đùng kế. Triệụ Đà xin giảng hoà, sau đó hỏi vợ rồi cầu hôn cho con trai. (Ngày xưa, trong quan hệ bang giao, những quốc gia hay sử dụng con tin hoặc cầu hôn để giữ hoà hiếu)
Đây là mưu mô hết sức thâm độc. Người giúp Triệu Đà phá nỏ thần và chiếm được Âu Lạc chính là Trọng Thuỷ. Trọng Thuỷ là nhân vật đáng thương nhưng cũng thật đáng ghét. Chàng chấp nhận làm phương tiện thực hiện ý đồ xâm lược của cha. Tuy là con rể An Dương vương nhưng thực chất Trọng Thuỷ là tên gián điệp lợi hại cài vào đất Âu Lạc. Bằng mọi thủ đoạn xảo quyệt, Trọng Thuỷ đã lừa phỉnh Châu để đánh tráo lẫy thần, sau đó nói láo là về thăm cha để mang lẫy thần về nước. Triệu Đà có được lẫy thần, cả mừng liền khởi binh sang đánh chiếm Âu Lạc một lần nữa.
Trong khi Mị Châu thơ ngây nhiệt tình tin chổng thì Trọng Thuỷ lại lừa dối nàng và rắp tâm cướp đoạt lẫy thần. Tuy vậy, những ngày ở Loa Thành, sống bên người vợ đẹp người, ngoan nết, Trọng Thuỷ đã phát sinh tình yêu thật sự với Mị Châu. tranh chấp giữa hai tham vọng lớn cùng tồn tại trong con người Trọng Thuỷ là tham vọng chiếm được Âu Lạc và tham vọng trọn tình với người đẹp cũng khởi đầu phát sinh. Nhưng hai tham vọng đó không thể dung hòa. Vì vậy sau khi thắng lợi, đáng lẽ Trọng Thuỷ phải vui hưởng vinh quang thì chàng lại thống khổ tới mức tự tử vì ăn năn và tiếc thương Mị Châu. Trọng Thuỷ tự tử vì hiểu ra rằng không thể khắc phục tranh chấp gay gắt trong con người mình. Cái chết của chàng đã gợi chút xót xa, tội nghiệp trong lòng mọi người.
Mối tình Mị Châu – Trọng Thuỷ trớ trêu là do luôn bị mưu mô xâm lược của Triệu Đà chi phối. Vì vậy, kết thúc bi thảm của mối tình đó thực sự mang ý nghĩa tố cáo chiến tranh phi nghĩa.
Tình yêu Mị Châu – Trọng Thuỷ thắm thiết nhưng bi thảm. Nhân dân ta không ngợi ca, mà chỉ dành cho họ một niềm thương xót vì hạnh phúc lứa đôi của họ bị chiến tranh làm cho tan vỡ. Mối oan tình ấy đã được đền bù bằng hình ảnh ngọc trai, giếng nước. Đây là hình ảnh thể hiện thái độ phản kháng chiến tranh xâm lược, là tiếng nói nhân đạo và cũng là cách kết thúc có hậu của truyện cổ.
Người Việt vốn trọng đạo lí và giàu lòng nhân ái nên mới giảm nhẹ tính bi thương của truyện bằng những hình ảnh có tính chất kì ảo: An Dương Vương được Rùa Vàng đưa xuống thuỷ phủ; lời khấn nguyện của Mị Châu ứng nghiêm máu nàng chảy xuống biển, một loài trai ăn phải hoá thành ngọc; ngọc Mị Châu đem rửa bằng nước giếng nơi Trọng Thuỷ tự vẫn thì sẽ sáng ngời.
Truyện An Dương Vương, Mị Châu – Trọng Thuỷ được rất nhiều thế hệ người Việt Nam yêu thích bởi trị giá nội dung sâu sắc và trị giá nghệ thuật độc đáo của nó. Thông qua truyện, chúng ta có thể hình dung được phần nào về thảm kịch mất nước của dân tộc ta thời kì Âu Lạc và càng thấm thía hơn bài học giữ nước mà tổ tiên ta đã đúc kết. Câu chuyện còn nhắc nhở chúng ta bài học về bạn và thù; mối quan hệ giữa nước và nhà… Những bài học lớn rút ra từ truyền thuyết này luôn luôn sốt dẻo ý nghĩa giáo dục trong mọi hoàn cảnh và mọi thời đại.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 14
Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy là một truyền thuyết đặc biệt của nước ta nói về vấn đề chủ quyền của dân tộc. Tác phẩm để lại trong lòng người đọc rất nhiều những ấn tượng sâu sắc về tình cảm cha con tình cảm vợ chồng. Nội dung câu chuyện kể về cha con An Dương Vương vì cả tin vì chủ quan nên đã bị cha con Triệu Đà lợi dụng hãm hại dẫn tới cảnh nước mất nhà tan.
Câu chuyện kể về thần Kim Quy là một con rùa thần sau khi giúp An Dương Vương xây dựng xong Loa Thành, trước khi ra về, thần Kim Quy còn tặng cho chiếc vuốt để làm lẫy nỏ thần. Nhờ có nỏ thần, An Dương Vương hạ gục quân Triệu Đà khi chúng sang xâm lược. Triệu Đà cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thủy, vua vô tình đồng ý. Trọng Thủy dỗ Mị Châu cho xem trộm nỏ thần rồi ngầm đổi mất lẫy thần mang về phương Bắc. Sau đó, Triệu Đà phát binh đánh Âu Lạc. Không còn nỏ thần, An Dương Vương thua trận, cùng Mị Châu chạy về phương Nam. Thần Kim Quy hiện lên kết tội Mị Châu, vua chém chết con rồi đi xuống biển. Mị Châu chết, máu chảy xuống biển thành ngọc trai. Trọng Thủy mang xác vợ về chôn ở Loa Thành, xác liền biến thành ngọc thạch. Vì quá tiếc thương Mị Châu, Trọng Thủy lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau mò được ngọc trai, rửa bằng nước giếng ấy thì ngọc trong sáng thêm.
trước tiên nhân vật An Dương Vương trong truyện được thần linh viện trợ là do nhà vua sớm đề cao cảnh giác xây dựng loa thành xây thành đắp lũy cho rèn đúc vũ khí để chống giặc ngoại xâm. Ông đã cho dời đô từ Phú Thọ về vùng đồng bằng Đông Anh Hà Nội ngày nay. Điều đó chứng tỏ rằng ông là một ông vua rất thông minh sáng suốt thể hiện bản lĩnh vững vàng của nhà vua. Thế nhưng ông cứ xây thành thì ban ngày xây ban đêm lại đổ, nhân dân giảng giải chuyện này là do ma quỷ quấy nhiễu. Thế nhưng thực tế là do ông chưa hiểu được thế đó ở vùng đồng bằng này. Sau đó nhờ có thần Kim Quy viện trợ nên ông xây thành chỉ nửa tháng là xong. Hành động lập đàn trai giới, đón mời cụ già vào điện hỏi kế xây thành, ra cửa Đông đợi sứ Thanh Giang, nghe lời Rùa Vàng diệt trừ yêu quái,… thể hiện thái độ trân trọng hiền tài của An Dương Vương trong việc xây dựng và bảo vệ quốc gia.
Sự viện trợ của Rùa Vàng chứng tỏ việc xây Loa Thành của An Dương vương là vừa ý trời, hợp lòng người, cho nên được dân chủng ủng hộ. Tưởng tượng ra sự viện trợ này nhân dân ta đã ngợi ca công lao của An Dương Vương trong việc dựng thần chế nỏ cũng như những chiến công trong việc đánh giặc của dân tộc ta. Có chiếc nỏ thần nên An Dương Vương đánh cho quân giặc xâm lược khiếp sợ. Sự thất bại của ông chính là lúc ông khinh thường khinh suất kẻ địch khi nhà vua chấp nhận lời làm hòa của quân thù thậm chí còn nhận lời cầu hôn của Triệu Đà và còn để cho Trọng Thủy về ở rể. Ở đây sai phép của ông là đã tơ mơ khinh thường về sự sảo quyệt của quân thù đẩy nước nhà tới cảnh nước mất nhà tan. Ông quá khinh địch tự cho mình có nỏ thần có thành quách kiên cố nên không sợ người nào. không những thế ông còn có tư tưởng muốn yên ổn không muốn chiến tranh có tâm lý muốn nhàn nhã. Chi tiết Rùa Vàng và hình ảnh ông chém đầu con gái là tưởng tượng của nhân dân ta thể hiện sự hàm ơn của nhân dân ta về những chiến công mà ông đã đạt được và thể hiện sự kính trọng của tác giả về một con người kiên trực luôn luôn phục vụ quốc gia nhân dân và sẵn sàng làm thịt chết con gái mình khi bán nước. Điều đó cũng nhằm xoa dịu nỗi đau của nhân dân về chuyện mất nước.
Câu chuyện có tính cao trào chính là do hình tượng nhân vật Mị Châu. Nhân vật này là con gái vua nhưng đã phạm phải những sai phép nghiêm trọng. trước tiên sai phép của Mị Châu là ở chỗ Mị Châu cho Trọng Thủy xem trộm nỏ thần và khi rút chạy nàng cũng không phân được đâu là thù tới khi trận mạc giữa hai nước xảy ra ở chỗ vẫn rắc lông ngỗng cho Trọng Thủy và quân lính đuổi theo. Trước tiên ta thấy rằng Mị Châu với thân phận là công chúa nhưng cũng không phân biệt đâu là bạn đâu là thù chỉ nghĩ tới tình cảm vợ chồng mà không suy nghĩ sâu sa tới cảnh quốc gia. Chúng ta cũng cần trách An Dương Vương cũng là một người cha không dậy được con không dạy cho con biết đâu là thù đâu là bạn đẩy con gái tới bờ vực của một kẻ hại nước bán nước. Cuối cùng phần kết chuyện nhân vật Mị Châu bị cho chém chết hành động này là một sự trừng trị thích đáng với Mị Châu. Cuối cùng hình ảnh Mị Châu cũng được hóa thành ngọc trai mà không chết thể hiện tấm lòng nhân đạo và cũng rất bao dung của tác giả dân gian. kế bên việc ta trách móc nhân vật Mị Nương ta cũng thấy rằng Mị Nương cũng là một người vợ mà đã là một người vợ thì phải theo chồng nghe theo ý kiến của chồng. Tuy vật ta bỏ qua những yếu tố tác động tới những hành động sai phép của nhân vật thì chính bản thân Mị Nương là người đáng trách nhất. Qua hình tượng nhân vật Mị Nương tác giả cũng muốn nhắn nhủ tới thế hệ trẻ trong việc khắc phục những mối quan hệ giữa cái riêng với cái chung.
Nhân vật Trọng Thủy chính là nhân vật cốt lõi gây ra tình cảnh mất nước của nước Âu Lạc. Trọng Thủy chính là một quân thù của nhân dân ta khi nghe theo lời cha để sai khiến vợ ăn trộm nỏ thần khiến chúng ta rơi vào cảnh nước mất nhà tan. Có thể nói hành động của Trọng Thủy là hành động xấu xa của một tên đánh cắp lợi dụng sơ hở của người khác. không những thế hình ảnh ngọc trai giếng nước cũng là một hình ảnh khá đẹp kết thúc câu chuyện và cũng là kết thúc mối tình giữa hai người. Chính việc thêm vào truyện những chi tiết thần kì này đã tạo điều kiện cho câu chuyện thêm hấp dẫn và sinh động. Tình yêu Mị Châu – Trọng Thủy thắm thiết nhưng bi thảm. Nhân dân ta không ngợi ca, mà chỉ dành cho họ một niềm thương xót vì hạnh phúc lứa đôi của họ bị chiến tranh làm cho tan vỡ. Mối oan tình ấy đã được đền bù bằng hình ảnh ngọc trai, giếng nước. Đây là hình ảnh thể hiện thái độ phản kháng chiến tranh xâm lược, là tiếng nói nhân đạo và cũng là cách kết thúc có hậu của truyện cổ. Nó cũng thể hiện một cái nhìn bao dung của nhân dân ta với những nhân vật lịch sử và với tất cả những gì đã xảy ra.
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, cho tới tận ngày nay vẫn chiếm được thiện cảm của người đọc. Người ta đọc truyện để hiểu về lịch sử, để rút ra những bài học hữu dụng cho mình và cho con cháu đời sau. Nhưng không chỉ thế, đọc truyền thuyết này, người ta còn muốn hiểu sâu sắc hơn thảm kịch của một mối tình rất đẹp trong lịch sử.
Cảm nhận nhân vật An Dương Vương – Mẫu 15
Hẳn là mỗi lần nhắc tới cái nỏ thần chúng ta đều nhớ tới câu chuyện An Dương Vương, Mị Châu và Trọng Thủy. Câu chuyện ấy như một câu chuyện lịch sử và cũng có những yếu tố hư cấu thể hiện được những buổi đầu dựng nước của ông cha ta. Không những thế ta còn thấy được tình nước, tình cha con tình vợ chồng sắt son bị cuộc chiến giữa những nước làm cho rơi vào thảm kịch.
Năm ấy vua An Dương Vương đánh giặc Triệu Đà thế nhưng quân trong thành không thể đánh lại chúng. Mấy ngày trước khi xảy ra trận đụng độ này có một ông già đã tới đây và nói với vua là sẽ phải cậy nhờ thần Kim Quy nói xong ông già lại đi. Vua An Dương Vương nửa tin nửa ngờ thì sáng ngày hôm sau quân Triệu Đà kéo tới tiến công thành của nhà vua. Quân của An Dương Vương đã kháng cự quyết liệt phần vì thụ động phần vì chủ quan trước những lời dặn dò của ông già ngày hôm trước. Vua An Dương Vương chạy chốn tới bờ biển. Trong cuộc chiến ấy thì quân của vua đã thua. Ở ngay trên bãi biển ấy làn nước dưới biển bỗng tẽ làm đôi và hiện lên thần rùa kim quy có lấy một cái vuốt vàng của mình cho nhà vua và dặn nhà vua về chế tạo thành nỏ thần thì sẽ lấy lại được thành và không sợ bất cứ một quân xâm lược nào cả. Ở đây ta thấy được đời sống tâm linh của nhân dân người Việt. Thần Kim Quy đã mang tới sự giải cứu cho nhà vua. Không ở câu chuyện lịch sử này mà ngay cả tới thời vua Lê Lợi cũng thế. Nhà vua cũng được thần kim quy cho mượn thanh kiếm vàng để đánh tan quân giặc. Và chính vì vậy vua An Dương Vương đã chiếm lại được thành và cứ mỗi lần có quân xâm lược thì vua lại đem nỏ thần ra bắn. Vậy nên không có bất cứ một tên giặc nào có thể lọt vào thành chiếm thành được.
Cuộc sống tưởng chừng bình yên từ đó nhưng lại không. Đó chỉ là sự khởi đầu tốt đẹp mà thôi. Triệu Đà như đoán được nhà vua có bảo vật gì cho nên hắn có rất nhiều quân tốt tới đâu cũng không thể nào đánh lại An Dương Vương. Thế rồi hắn bày trò cầu hòa để thám thính. Trọng Thủy con trai của hắn chính là người có nhiệm vụ tìm ra vũ khí bí mất ấy. Trọng Thủy được lấy con gái của An Dương Vương tên là Mị Châu. Tuy họ là người của hai bên vua cha đụng độ với nhau nhưng khi gặp gỡ và trở thành vợ chồng họ đã yêu thương nhau thật lòng. Về phần vua An Dương Vương lại không hề phòng ngừa gì trước sự cầu hòa của đối phương. Đó cũng chính là một sai phép dẫn tới thảm kịch. Thế rồi cô con gái của ông cũng thơ ngây mà không phòng ngừa gì người chồng của mình. Hai người sống hạnh phúc và cô đã đem cái chuyện bí mật về nỏ thần kia cho Trọng Thủy nghe. Vậy là thảm kịch khởi đầu từ hành động dại dột ấy. Trong Thủy lén lấy chiếc nỏ thần và dặn người vợ của mình là khi nào đi nhớ làm dấu xong chuyện chàng sẽ đuổi theo nàng.
Vậy là Triệu Đà sau khi đoạn được mục đích đã mang quần tới xâm chiếm thành. An Dương Vương vẫn không biết chuyện bèn sai người đi tìm nỏ thần ra nhưng khổ nỗi không thấy đâu cả. Ngay cả nhà vua vẫn không nghĩ rằng Trọng Thủy lấy. vì vậy cũng đành nghênh chiến đánh Triệu Đà. Quân vua không có nỏ thần yểm trợ thì tan tác thua trận. Vua An Dương Vương đã đưa Mị Châu lên ngựa và chạy ra phía biển để cầu cứu Long Hải. trên phố đi nàng vẫn không hề hay biết Trọng Thủy lừa dối mình vẫn làm theo lời chàng dặn. Nàng dứt những chiếc lông ngỗng để làm dấu cho chàng chạy theo. Có thể nói Mị Châu là một cô gái hết sức thơ ngây không biết tới mưu hại người khác. Đồng thời ta cũng thấy được tình cảm mà hai người dành cho nhau là một tình cảm vợ chồng thật sự.
tới bên bờ biển, rùa thần hiện ra nói rằng chính người ngồi sau ngựa là kẻ đã làm nên những chuyện này. Người cha An Dương Vương không ngần ngại do dự gì mà rút kiếm chiếm đầu con gái mình ngay tức khắc. Sau đó cùng với rùa kim quy rẽ nước xuống long cung. thảm kịch ấy cho thấy người con gái thơ ngây kia đã làm mất nước của cha mình. Nhưng cũng thật đáng thương cho cô khi chết đi mà không hiểu vì sao mình bị chết. Một điều khiến cho chúng ta phải suy nghĩ về hành động của người cha. Vua An Dương Vương không phải là không thương con nhưng trước những lời nói của thần kim quy ông như tức giận trước người con gái của mình. Chính vì sự thơ ngây tin người của cô đã làm ông mất nước. thảm kịch tình cha con là tương tự đó. Chỉ khổ cho người con gái nhu mì nết na kia chết một cách oan ức không biết mình đã làm nên tội tình gì. Cô gái thánh thiện ấy chỉ biết rằng mình nghe lời vua cha và có một tấm lòng vàng son với người chồng của mình mà thôi. Chết đi cô biến thành ngọc trai thể hiện sự thơ ngây trong trong trắng tâm hồn mình.
Về phần trọng Thủy thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ chàng đuổi theo nàng nhưng đó lại cũng là tín hiệu để cho cha chàng đuổi theo để làm thịt vua An Dương Vương. Khi tới nơi Trọng Thủy thấy xác của vợ mình đã vô cùng đau xót. Suy cho cùng Trọng Thủy cũng vì vâng lời cha mình chứ bản thân chàng không hề độc ác. Chàng yêu thương mị Châu thật lòng chứ không phải lừa dối. Chàng chỉ làm theo lời của cha mình mà thôi. Ở đây ta thấy sự trung hiếu của người con trai dành cho cha mình chứ bản thân chàng cũng không ý thức được việc làm của mình sẽ gây ra cái chết thương tâm của nhiều người tương tự. Và Trọng thủy mỗi lần tắm nhìn xuống giếng lại thấy hình bóng của Mị Châu dưới đó. Anh quá đớn đau vì vậy cho nên anh quyết định nhảy xuống giếng ấy để tử tự.
Bản quyền bài viết thuộc Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục