Cùng Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung tìm hiểu một số đoạn văn cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học.
Dàn ý đoạn văn cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học
A) Mở bài:
Bạn đang xem bài: Cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học
+ Giới thiệu nhà văn Thanh tịnh và truyện ngắn Tôi đi học
+ Dòng xúc cảm của nhân vật “tôi”: vẻ đẹp đáng yêu của tuổi thơ ngây
B) Thân bài:
1) Tổng
+ Giới thiệu sơ lược nội dung truyện
+ Giọng kể chuyện trực tiếp của nhà văn tạo cảm giác sắp gũi với người đọc, giúp người đọc có cùng cảm giác với nhà văn.
2) tìm hiểu
a) không gian trục đường tới trường được cảm nhận có rất nhiều điều khác lạ (so với lúc chưa đi học – trích dẫn ban nha). Cảm giác thích thú ngày hôm nay tôi đi học. Chất thơ trữ tình lan tỏa mạch văn
b) Cảm giác trọng thể và đứng đắn của “tôi”: đi học là tiếp xúc với 1 toàn cầu lạ, khác hẳn với đi chơi thả diều
c) Cảm nhận của tôi và những cậu bé khi vừa tới trường: không gian ngôi trường tạo ấn tượng lạ lẫm và tôn nghiêm, khiến cho những bạn học sinh cùng chung cảm giác choáng ngợp
d) Hình ảnh ông Đốc hiền tư và nhân hậu, nỗi sợ hãi nhỏ bé khi phải xa mẹ. bởi vậy khi nghe tới tên không khỏi giật thột và lúng túng
e) khi vào lớp “Tôi” cảm thấy một cách tự nhiên, không khí sắp gũi khi được tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa. Bài học đầu đời và buổi học trước hết khơi dậy những ước mơ tương lai như cánh chim sẽ được bay vào khoảng trời rộng.
3) Hợp
+ Những xúc cảm hồn nhiên của ngày trước hết đi học là kỉ niệm đẹp đẽ và thiêng liêng của một đời người, giọng điệu của nhà văn giúp ta được sống cùng những kỉ niệm
+ Chất thơ lan tỏa trong cách mô tả, kể chuyện và khắc hoạ tâm lí đặc sắc làm nên chất thơ trong trẻo (đây là lời nhận xét sau khi đã làm những phần ở trên, bạn cảm nhận theo những trình tự ở trên rồi phần cuối nay là hợp – tức là hợp những ý đã nêu trên)
C) Kết bài:
Nêu ấn tượng của bản thân về truyện ngắn (hoặc nêu những cảm tưởng của nhân vật tôi trong sự liên hệ bản thân)
Đoạn văn cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – Mẫu 1
Truyện ngắn “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh in trong tập Quê mẹ, xuất bản năm 1941. Đây là dòng xúc cảm của nhân vật “tôi” – cũng chính là tác giả, về những xúc cảm đầu đời trong buổi tựu trường ba mươi năm về trước. Dòng xúc cảm được thể hiện theo trình tự thời gian. Tâm trạng nhân vật phát triển song song cùng với những sự kiện đáng nhớ trong ngày trước hết đi học đó. Từ lúc được mẹ âu yếm dắt tay dẫn đi trên trục đường tới trường, tới cảnh cậu say mê nhìn ngắm ngôi trường; cảnh hồi hộp nghe ông đốc gọi tên, lo lắng khi phải rời tay mẹ để cùng những bạn vào lớp nhận chỗ của mình và vào buổi học trước hết. Sự phối hợp hài hoà giữa văn pháp tự sự, mô tả và xúc cảm thực bụng đã tạo nên tính trữ tình đượm đà của thiên tự truyện. Để rồi sau mấy chục năm, tác giả – là cậu bé ngày xưa vẫn nhớ như in: Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên trục đường làng dài và hẹp.
Đoạn văn cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – Mẫu 2
Truyện ngắn Tôi đi học của Thanh Tịnh chính là câu chuyện được tái tạo qua sự hồi ức của ông đồng thời cũng là nhân vật tôi. Bằng giải pháp nghệ thuật kể chuyện phối hợp mô tả, truyện đã diễn tả dòng xúc cảm của nhân vật, tức là cái tôi trữ tình trong trẻo mà sinh động về ngày trước hết đi học. Từ thực tế của đất trời cuối thu (thời gian mở đầu niên học), tác giả nhớ về quá khứ, về “những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” trước hết trong đời mình. Dòng xúc cảm về kỉ niệm ấy được nhân vật “tôi” được truyền tải theo trình tự thời gian. trước hết là sự náo nức, cảm thấy lòng mình thay đổi, như đã lớn lên, trọng thể và đứng đắn hơn lúc trên phố theo mẹ tới trường; là nỗi e sợ, phải đứng nép vào mẹ khi đứng dưới sân trường; thật sự lúng túng, xúc động khi nghe tiếng trống trường vang lên; lại cảm thấy ngờ ngạc khi nghe ông đốc gọi tới tên mình và cuối cùng là cảm thấy mọi thứ như vừa quen vừa lạ khi ngồi trong lớp học. Đó là một tẹo lạ lẫm nhưng cũng tràn đầy náo nức, vừa lo lắng nhưng cũng rất thân quen để cùng khám phá một không gian mới, nơi có bàn ghế, bạn bè, thầy cô. Vâng, những kỉ niệm về ngày trước hết tới trường, chắc hẳn sẽ là những kỉ niệm rất đẹp trong kí ức thế cuộc của mỗi người và cũng chính mái trường và thầy cô ngày xưa đó đã chắp cánh và cho ta thêm sức mạnh để bay tới những phương trời xa xôi ngày ngày hôm nay.
Đoạn văn cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – Mẫu 3
“Tôi đi học” của Thanh Tịnh như một bản tự vấn tâm trạng, xúc cảm của chính tác giả khi mùa thu về, hồi ức lại khoảnh khắc ngày xưa ấy. Là ngày trước hết cắp sách tới trường với bao nhiêu dòng xúc cảm bâng khuâng, xa lạ. Trong dòng tưởng nhớ, “tôi” đã lâng lâng với quang cảnh của mùa thu “một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên trục đường làng dài và hẹp. trục đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: ngày hôm nay tôi đi học”. có nhẽ ít người nào có thể quên đi được giây phút trước hết nép sau lưng mẹ tới trường, và nhân vật “tôi” cũng vậy. xúc cảm tuôn trào một cách tự nhiên và đầy xúc động, gieo vào lòng người đọc những bổi hổi khó quên. Có một sự thay đổi lớn trong chính suy nghĩ và hành động “Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa”. Điều này chứng tỏ nhận thức của nhân vật “tôi” đã thực sự trưởng thành và lớn lên nhờ việc: ngày hôm nay tôi đi học. Thanh Tịnh như một con người chèo lái con thuyền xúc cảm, đưa người đọc trở về với những kí ức của ngày trước hết đi học. Lời văn mượt mà, nhẹ nhõm và sâu sắc đã khiến người đọc không thể quên được năm tháng đó.
Cảm nhận về dòng xúc cảm của nhân vật tôi – Mẫu 4
Tuổi học sinh luôn là lứa tuổi đẹp và trong trẻo nhất. Với những đứa trẻ, mái trường, thầy cô, bè bạn trở thành những điều thân thuộc và thiêng liêng, nơi đó đã chắp cánh bao ước mơ, nơi xây đắp bao hành trang cho những em vào đời. Và khi lớn lên, nghĩ về những năm tháng thơ dại hay chợt bắt gặp một khoảnh khắc thân thuộc, lòng lại dâng lên nỗi nhớ về mái trường xưa, về những ngày còn lẫm chẫm cùng mẹ tựu trường. Tất cả đều vô cùng đẹp đẽ, trong ngần. Đọc những dòng văn bổi hổi và thiết tha của nhà văn Thanh Tịnh trong đoạn trích “Tôi đi học” em lại càng nhớ da diết ngày trước hết cắp sách tới trường. Những dòng xúc cảm của nhân vật “tôi” được tái tạo thật xúc động và khơi gợi nhiều tình cảm lớn lao.
Đó là khoảng thời gian cuối thu, khi lá ngoài đường đang rụng, mỗi ngóc ngỏng đường phố được trải thảm bằng những chiếc lá mùa thu rơi, trên bầu trời xanh thẳm ấy có những đám mây bàng bạc là lúc “tôi” nhớ về những tháng ngày xưa cũ, ngày tựu trường trước hết của mình. Cậu bé ấy rụt rè núp bên nón mẹ tới trường. Thời gian từ hiện tại về quá khứ khơi nguồn nỗi nhớ, khiến xúc cảm trở nên thật sắp gũi, thân yêu. Trên trục đường tới trường năm ấy, trong lòng cậu có sự thay đổi lớn bởi: “ngày hôm nay, tôi đi học”. Và bởi lòng đang trào dâng những xúc cảm khó tả nên trong ánh mắt của cậu, mọi vật nhường nhịn như cũng đang thay đổi, cậu thấy thật lạ lẫm biết bao dẫu những sự vật xung quanh vẫn vậy. trục đường dài và hẹp thường nhật ngày hôm nay câu thấy lạ, cảnh vật chung quanh cũng thấy đổi lớn, tâm trạng xao động bao nỗi ngạc nhiên, mong chờ, hy vọng và đón đợi. Trong bộ quần áo mới, cậu cảm thấy mình vô cùng trọng thể và đứng đắn, nhìn những anh chị bên đường cắp sách vở trong sự tự tin và hứng khởi, cậu cũng muốn xin mẹ được tự cầm thước bút để sự khẳng định mình. Bao suy nghĩ hiện lên trong đầu óc bé bỏng của cậu trò nhỏ được hiện lên qua những dòng văn đầy mượt mà và giàu chất thơ.
Khi bước tới cổng trường, những xúc cảm mới lạ lại trào dâng lên trong nhân vật “tôi”. Vừa mới hôm vừa rồi cậu thấy ngôi trường Mỹ Lý như những ngôi nhà to trong làng, thì bây giờ, ngay lúc này đây, ngôi trường trông thật xinh xẻo và tôn nghiêm vô cùng. Trước mắt cậu là dày đặc những người, người nào cũng thật xinh đẹp trong những bộ quần áo sạch sẽ với nụ cười vui tươi, sáng sủa. Những dòng suy nghĩ vương vít lo sợ thoảng qua trong đầu cậu khiến cậu lo lắng, bổi hổi. Tiếng ông quản đốc xếp hàng vào lớp khiến tim “tôi” rung lên hồi hộp, khi nghe tiếng gọi tên mình lại vô cùng lúng túng, giật thột. Cậu nhìn bạn bè xung quanh cảm thấy đồng cảm “như những con chim non đứng bên bờ tổ, nhìn khoảng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng e sợ”. Cậu sợ phải xa mẹ, sợ phải xa vòng tay âu yếm của mẹ để một mình tự bước đi, nghe tiếng khóc sụt sùi của những người bạn cậu cảm thấy lo sợ vẩn vơ, nhường nhịn như đó là nỗi buồn chung của những đứa trẻ trong ngày đầu đi học. Buổi đầu tới trường, mọi thứ đều quá đỗi lạ lẫm và “tôi” cũng vậy, đó là những sự khác trong tâm hồn cho thấy tín hiệu của sự trưởng thành trong suy nghĩ khi khởi đầu bước vào một môi trường mới- môi trường giáo dục.
“Tôi” bước vào lớp cùng bạn bè trong sự hướng dẫn ân cần, trìu mến của thầy giáo. Hơn người nào hết lúc này “tôi” hiểu được ngoài ba mẹ còn có những người thầy ân cần, đáng kính, cậu chú ý từng cử chỉ, từng lời nói của thầy thốt ra như một sự trân trọng, quý mến vô ngần. Mùi hương lạ xông lên trong lớp cùng mọi vật chung quanh khiến “tôi” cảm thấy cái gì cùng lạ lạ, hay hay. Nhìn người bạn cùng bàn tuy chưa một lần nói chuyện nhưng cảm thấy sắp gũi lạ thường. nhường nhịn như có một sự kết nối tới lạ kỳ trong chính lớp học này, chính ngôi trường này. “Tôi” hiểu được rằng sự gắn bó thân thiết sắp gũi và bền chặt với mọi thứ nơi đây, đó là những thứ sẽ cùng đồng hành với cậu trên một chặng đường dài của đời học sinh.
Bằng ngòi bút đầy tài năng của mình, tác giả đã mô tả đầy tinh tế những xúc cảm đáng trân quý của mình trong ngày trước hết tới trường. Những hình ảnh độc đáo, câu thơ mượt mà, dạt dào xúc cảm cùng với những hình so sánh, liên tưởng độc đáo, Thanh Tịnh đã ghi lại một khoảnh khắc đầy ấn tượng. Qua đoạn trích, em thấy thêm yêu, thêm quý những tác phẩm văn học giàu trị giá, thêm trân trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ của thời học sinh và nỗ lực học thật tốt để xứng đáng với sự yêu thương của cha mẹ, thầy cô và bè bạn dành cho mình.
cảm tưởng về dòng xúc cảm của nhân vật tôi – Mẫu 5
Câu chuyện được tái tạo qua sự hồi ức của tác giả đồng thời cũng là nhân vật tôi. Bằng giải pháp nghệ thuật kể chuyện phối hợp mô tả, truyện đã diễn tả dòng xúc cảm của nhân vật, tức là cái tôi trữ tình, rất trong trẻo, sinh động về ngày trước hết đi học.
Từ thực tế của đất trời cuối thu (thời gian mở đầu niên học), tác giả nhớ về quá khứ, về “những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” trước hết trong đời mình. Dòng xúc cảm về kỉ niệm ấy được nhân vật “tôi” nhớ lại theo trình tự thời gian. trước hết là sự náo nức, cảm thấy lòng mình thay đổi, như đã lớn lên, trọng thể và đứng đắn hơn lúc trên phố theo mẹ tới trường; là nỗi e sợ, phải đứng nép vào mẹ khi đứng dưới sân trường; thật sự lúng túng, xúc động khi nghe tiếng trống trường vang lên; ngờ ngạc khi nghe gọi tới tên mình và cảm thấy mọi thứ như vừa quen vừa lạ khi ngồi trong lớp học. Tác giả tả cảnh mọi người vào trong lớp, vừa có gì lạ lẫm mà cũng tràn đầy náo nức, vừa lo lắng nhưng cũng rất thân quen để cùng khám phá một không gian mới, nơi có bàn ghế, bạn bè, thầy cô. Tác giả kết thúc bằng sự mô tả một hình ảnh rất đẹp: “Một con chim non liệng tới đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”.
Những kỉ niệm về ngày trước hết tới trường, chắc hẳn sẽ là những kỉ niệm rất đẹp trong kí ức thế cuộc của mỗi người về thuở ban đầu rụt rè và nhút nhát. Chính mái trường và thầy cô ngày xưa đó đã chắp cánh và cho ta thêm sức mạnh để bay tới những phương trời xa xôi ngày ngày hôm nay.
………………………………….
Cảm nhận về nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học – Mẫu 6
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm hoang mang của buổi tựu trường” là những dòng xúc cảm còn đọng mãi trong lòng người đọc về truyện ngắn “Tôi đi học” của Thanh Tịnh. Với ngòi bút đậm chất thơ nhẹ nhõm, lâng lâng, Thanh Tịnh đã khéo léo đưa người đọc ngược về với những khoảnh khắc tựu trường lần trước hết ấy. Tác giả đã khắc họa tinh tế xúc cảm nhân vật “tôi” một cách trung thực mà đầy xúc động.
“Tôi đi học” của Thanh Tịnh như một bản tự vấn tâm trạng, xúc cảm của chính tác giả khi mùa thu về, hồi ức lại khoảnh khắc ngày xưa ấy. Là ngày trước hết cắp sách tới trường với bao nhiêu dòng xúc cảm bâng khuâng, xa lạ.
Một lối viết giản dị, nhưng đầy lôi cuốn Thanh Tịnh đã đưa người đọc vào một không gian trong sạch và dịu êm nhất. Nhân vật tôi hoài tượng lại và “không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng”.
Thật vậy, dòng xúc cảm từ trái tim lan tràn ra bên ngoài nghẹn ngào ở cổ họng khi nhớ về những tháng ngày đó.
Trong dòng tưởng nhớ, “tôi” đã lâng lâng với quang cảnh của mùa thu “một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên trục đường làng dài và hẹp. trục đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ.
Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: ngày hôm nay tôi đi học”. có nhẽ ít người nào có thể quên đi được giây phút trước hết nép sau lưng mẹ tới trường, và nhân vật “tôi” cũng vậy. xúc cảm tuôn trào một cách tự nhiên và đầy xúc động, gieo vào lòng người đọc những bổi hổi khó quên.
Có một sự thay đổi lớn trong chính suy nghĩ và hành động “Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quí và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa”. Điều này chứng tỏ nhận thức của nhân vật “tôi” đã thực sự trưởng thành và lớn lên nhờ việc: ngày hôm nay tôi đi học.
Bằng cách diễn tả tâm lí nhân vật tinh tế, đầy lôi cuốn, tác giả đã tái diễn lại đoạn hội thoại giữa “tôi” và mẹ trong ngày đầu tới trường. Những ý nghĩ vừa ngây ngô vừa dễ thương khiến cho người đọc không thể nào quên được.
xúc cảm của nhân vật “tôi” khi được đặt chân tới ngôi trường làng Mỹ Lý được tác giả tái diến trung thực, sinh động, giàu xúc cảm. Và lại có thêm một sự thay đổi, một sự so sánh giữa khoảng thời gian trước khi đi học. Chính sự so sánh sự khác nhau này khiến nhân vật “tôi” trưởng thành hơn. Ngôi trường trong mắt của cậu bé “trường mỹ lý vừa xinh xẻo vừa tôn nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ”. Liệu rằng nhân vật “tôi” lo sợ điều gì? có nhẽ lo sợ vì những năm tháng ngồi trên ghé nhà trước có học tốt không, có vi phạm điều gì không và rất nhiều điều nữa. Một sự chân thật tới tinh nghịch.
Nhân vật “tôi’ đã tinh tế quan sát xung quanh “chung quanh những cậu bé vụng trộm về lúng túng như tôi, những cậu chỉ theo sức mạnh dìu những cậu tới trước. Nói những cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân những cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, những cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tưởng…”. Hình như tâm trạng của những cậu bé lần trước hết đi học đều như nhau, ngờ ngạc và sợ hãi.
Tuy nhiên hình ảnh thầy hiệu trưởng “hiền từ và cảm động” khiến cho nhân vật “tôi” và những cô cậu học trò khác cảm thấy yên tâm hơn. Hình ảnh thấy và tiếng trống trường trong buổi trước hết đi học đánh dấu một bước ngoặc mới trong thế cuộc của những em.
Đặc biệt “bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước” của người mẹ đã khiến cho nhân vật “tôi” can đảm và tự tin hơn. Những giọt nước mắt, những tiếng khóc thút thít ấy có nhẽ là những khoảnh khắc neo giữ mãi trong lòng nhân vật “tôi”, hay nói đúng hơn là lòng tác giả một cách trung thực và sâu sắc nhất.
Hình ảnh tuổi thơ lúc ấy bỗng nhiên ùa về “tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỉ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy trong tâm trí thôi. Những tiếng phấn của thầy gạch mạnh trên bảng đen đưa tôi về cảnh thật”. Một dòng suy nghĩ trong sáng và đáng trân trọng của cậu bé sắp phải bước sang giai đoạn mới trong thế cuộc vì bài tập viết: Tôi đi học.
Thanh Tịnh như một con người chèo lái con thuyền xúc cảm, đưa người đọc trở về với những kí ức của ngày trước hết đi học. Lời văn mượt mà, nhẹ nhõm và sâu sắc đã khiến người đọc không thể quên được năm tháng đó.
Cảm nhận về nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học – Mẫu 7
Em dám chắc rằng, tất cả những người nào đã đọc “Tôi đi học” của Thanh Tịnh đều sẽ rất xúc động, rất bâng khuâng. Bởi nó gợi cho chúng ta về buổi đầu tựu trường, về ngày trọng đại trước hết trong thế cuộc, mà nhân vật tôi trong truyện cũng như chính chúng ta đang quay về cái ngày đầu đẹp đẽ xen lẫn chút lo lắng, hồi hộp đó.
Nhà văn thật tài tình khi dẫn dắt xúc cảm của chúng ta xuyên suốt, liền mạch theo dòng xúc cảm của nhân vật tôi khi nhớ về buổi đầu đi học. “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.” Mùa thu, mùa của sự dịu dàng, yên bình, mùa của những cái nắng vàng nhạt không cháy da cháy thịt như mùa hè nữa, đó cũng là mùa tựu trường của không chỉ nhân vật tôi mà của tất cả những bạn học sinh khác nữa.
Và cái cảm giác, cái dư vị mà “tôi” cảm thấy rõ rệt nhất, không thể nào bị pha trộn được đó là “những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.” hay “trục đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều có sự thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn. ngày hôm nay tôi đi học.”
Những xúc cảm đầu đời, những trải nghiệm thú vị như đang ùa về theo từng thước phim quay chậm được Thanh Tịnh mô tả thật nhẹ nhõm, sâu lắng, thật trong sáng nhưng cũng rất rụt rè, sợ sệt. Cái “Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh.” Đó là buổi sáng đẹp nhất, đáng nhớ và nhiều kỷ niệm nhất của nhân vật tôi. Buổi sáng làm thay đổi con người, thay đổi suy nghĩ, nhận thức của “tôi” và không những thế còn làm thay đổi cả cảnh vật xung quanh “tôi” nữa, bởi “ngày hôm nay tôi đi học.” “Tôi” thấy trước mắt mình “trên trục đường làng dài và hẹp.
trục đường này tôi đã quen đi lại lắm lần.” vậy mà giờ “tôi” lại thấy là lạ, cảnh vật nhường nhịn như đều có sự thay đổi. Và điểm quan trọng nhất chính là sự thay đổi trong chính con người “tôi”. “Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.
Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi thất mình trọng thể và đứng đắn.” Nhờ việc “ngày hôm nay tôi đi học” mà nhân vật tôi đã trưởng thành hơn, đã thấy mình nhường nhịn như đang trở thành người lớn, không còn có ý thích chơi mấy trò chơi con nít như thằng Quý, thằng Sơn nữa. “Tôi” coi mình như một người khác hoàn toàn, một người có trách nhiệm và chững chàng hơn.
Nhưng cái ngây ngô, dễ thương của một cậu bé lần trước hết đi học đã được Thanh Tịnh khắc họa hết sức tài tình và tinh tế qua ý nghĩ “vừa non nớt vừa thơ ngây này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.” Thật là trẻ con và hồn nhiên quá. Chỉ vì “Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa.
Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.” “tôi” cũng muốn mình làm được như những bạn nên xin mẹ cầm luôn cả bút thước nhưng mẹ “tôi” trả lời lại là “Thôi để mẹ nắm cũng được.” Vậy là cái ý nghĩ chắc chỉ người thạo mới cầm nổi xuất hiện như thế, nó xuất hiện “nhẹ nhõm như một làn mây lướt ngang trên ngọ núi.”
Dòng hồi ức về những ký ức đẹp đẽ này được đánh dấu, được in đạm rõ nét nhất là lúc nhân vật tôi tới trường học. Trước mắt “tôi” “sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào quần áo cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.” có nhẽ đây là lần trước hết nhân vật tôi tới một nơi đông người tương tự.
Và cũng giống như “tôi”, “mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ.” Đây là tâm trạng chung không chỉ của nhân vật tôi mà là của tất cả chúng ta khi lần trước hết tới trường, lần đầu được gặp nhiều bạn bè, nhiều thầy cô tương tự.
Trước đó mấy hôm, nhân vật tôi đã từng ghé trường, đối với “tôi” trường lúc đó là “một nơi xa lạ”, mà “tôi” chỉ thấy là “nhà trường cao ráo và sạch sẽ hơn những nhà khác trong làng”. Nhân vật tôi lúc đó nhường nhịn như cảm thấy trường là một nơi gì đó rất khác biệt lạ lẫm và không thuộc tầm với của “tôi”.
Thế nhưng, giờ trước mặt “tôi” “Trường Mỹ Lý vừa xinh xẻo vừa tôn nghiêm như cái đình Hòa Ấp.” Cảm giác trong nhân vật tôi hoàn toàn thay đổi. “Tôi” nhìn ngôi trường với ánh mắt vừa thân thuộc nhưng cũng vừa trọng thể, nghiêm túc. có nhẽ chính vì vậy mà nhân vật tôi cảm thấy “lo sợ vẩn vơ”.
Nhưng qua sự so sánh này, nhân vật tôi đã thêm thay đổi hơn, nhường nhịn như “tôi” đang dần trở nên trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Phải chăng tất cả chúng ta kể cả nhân vật tôi lần đầu tới trường đều cảm thấy rụt rè, e ngại, nhất là khi những bạn không quen trường, không quen lớp. “Chung quanh những cậu bé vụng trộm về lúng túng như tôi cả. những cậu không đi. những cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu những cậu tới trước.
Nói những cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân những cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, những cậu lại duỗi mạnh như đá một quả bóng tưởng tượng.” Tất cả những cậu đều sợ sệt, nhùng nhằng mãi, không dám đi, nhưng cũng không nỡ đứng lại, rồi bỗng nhiên có “một cậu đứng đầu ôm mặt khóc.
Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ.” Nhưng ông đốc trường Mỹ Lý là một người hiền từ, nhân hậu, nhẫn nại, có nhẽ vì vậy mà ông đã làm cho những cậu bớt sợ hãi hơn, những cậu khởi đầu từ từ bước vào lớp.
Một điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra, cái cảm giác xa lạ, hay hay khi thấy những cái treo trên tường trong lớp học bỗng nhiên biến mất và thay vào đó là một cảm giác thân yêu, thân thuộc, thậm chí “tôi” còn tự nhận bàn ghế, chỗ ngồi đó là của riêng mình, ngay cả tới người bạn ngồi cạnh “ một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào.” nhường nhịn như đang có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đang gắn kết những bạn lại với nhau.
“Một con chim liệng tới đứng trên bờ của sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm đầy dẫy trong tri tôi.” Một kỷ niệm thời còn là một đứa trẻ ngây ngô, vô tư vui đùa bỗng ùa về trong dòng ký ức của nhân vật tôi, nó trái ngược với con người hiện tại của “tôi”. “Tôi” đã thấy mình trở nên trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, bởi giờ “tôi” đã bước sang một giai đoạn mới của thế cuộc mình “Bài tập viết: Tôi đi học.”
Nhà văn Thanh Tịnh thật là tài hoa, những câu văn, những dòng xúc cảm của ông đưa tới cho ta thật nhẹ nhõm, thật mơ hồ nhưng cũng thơ mộng. Ông giống như một người lái đò trên một con sông bình lặng đưa chúng ta từ xúc cảm này tới xúc cảm khác. Dòng tâm trạng của nhân vật tôi về buổi đầu đi học cũng là dòng tâm trạng của tất cả những người nào được lần trước hết cắp sách tới trường.
Cảm nhận về nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học – Mẫu 8
Với mỗi chúng ta, ngày trước hết đi học có nhẽ sẽ mãi là một kỉ niệm khó quên trong kí ức tuổi học trò. Nhân vật Tôi trong tác phẩm Tôi đi học của Thanh Tịnh đã nhớ về ngày khai trường trước hết của mình với những kỉ niệm trong sáng và hồn nhiên.
Nhân vật nhớ về ngày khai trường là nhớ về quang cảnh thiên nhiên những ngày đầu tới lớp. Đó là khoảng thời gian cuối thu khi những loài cây thay lá, sương và làn gió thu lành lạnh khiến lòng người như bổi hổi hơn khi nhớ về ngày khai trường trước hết. Và chính hình ảnh của những em nhỏ rụt rè theo mẹ tới lớp đã tác động trực tiếp, làm sống dậy những kỉ niệm tuổi học trò trong tâm hồn tới nhân vật “tôi”.
trục đường làng thân thuộc, gắn bó với cả tuổi thơ sao ngày hôm nay như thay đổi, bởi từ nay đó không chỉ là trục đường gắn với những trò chơi tinh nghịch mà sẽ là trục đường đi tới lớp, co đường ấy trở nên khác lại trng mắt trẻ thơ vì lí do vô cùng đơn thuần: “ngày hôm nay tôi đi học”. Nhớ về ngày tới lớp, tác giả nhớ đế những từng cảm nhận về chính bản thân mình, từ bộ quần áo tới quyển vở mới trên tay. Tất cả đều cho thấy sự thay đổi và lớn khôn trong suy nghĩ của một cậu bé về một ngày khởi đầu tới lớp nhưng vẫn toát nên nét hồn nhiên, đáng yêu của một đứa trẻ.
Nhớ về ngày khai học, tác giả nhớ tới hình ảnh về sân trường. Không gian đầy mới lạ mới cậu học trò lần đầu tới lớp, cậu cảm thấy mình như nhỏ bé trước quang cảnh ngôi trường vừa xinh xẻo và có nét tôn nghiêm. Rồi khi nổi tiếng trống tập trung trên sân trường, tất cả đều bỡ ngỡ, cảm thấy chơ vơ vì tất cả đều lạ lẫm với âm thanh ấy. Vì vậy mà không chỉ nhân vật Tôi, những cô cậu học trò mới đều e sợ đứng nép bên người thân, như những con chim non khởi đầu rời tổ nhìn về bầu trời rộng mở phía trước. Hình ảnh so sánh thể hiện sự hồn nhiên, thơ ngây trong tâm hồn cậu bé và tâm trạng lo sợ, hoang mang trong bước tiên phong tiên của thế cuộc. Những suy nghĩ, cảm nhận của cậu bé trước tất cả sự thay đổi, trước bạn bè, trước thầy cô vừa thể hiện sự hồn nhiên, thơ ngây, vừa bộc lộ tâm trạng bối rối, xúc cảm vừa náo nức vừa có chút trơ trọi, lạc lõng bởi đây là lần trước hết cậu xa mẹ.
Tâm trạng của nhân vật còn thể hiện khi bước vào không gian lớp học – ngôi nhà thứ hai với mỗi đứa trẻ khi tới trường. Lớp học là một toàn cầu khác biệt, cách biệt với toàn cầu ở bên ngoài khung cửa. Ngồi trong lớp, cậu bé thấy xốn xang những cảm giác lạ và quen đan xen, trái ngược nhau bởi đó là giây phút sang trang của một tâm hồn trẻ dại, tạm biệt toàn cầu thơ dại chỉ biết nô đùa, tinh nghịch để bước vào toàn cầu tuổi học trò nghiêm túc đầy trắc trở mà biết bao hấp dẫn.
Những diễn biến trong tâm trạng của nhân vật đã để lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc, không chỉ bởi nét hồn nhiên, thơ ngây của những đứa trẻ trong ngày đầu tới lớp mà còn khiến chúng ta như thấy hình ảnh của mình nhiều năm về trước. Chính nhờ nghệ thuật khắc họa nhân vật vô cùng tinh tế và chân thật, lựa lựa chọn những hình ảnh tiêu biểu, đã mang tới những xúc cảm và lay động tâm hồn người đọc về những khoảnh khắc đáng nhớ trong thế cuộc của mỗi người.
Tôi đi học là câu chuyện tuy không mới nhưng đã để lại trong lòng người đọc những kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng của ngày đầu tựu trường. từ đó, em như được sống lại với những kí ức của tuổi học trò hồn nhiên, thơ ngây trong ngày trước hết tới lớp của mình
Cảm nhận về nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học – Mẫu 9
“Tôi đi học” là một cuốn hồi ký đầy xúc động của nhà văn Thanh Tịnh khi kể lại tâm sự của mình ngày trước hết được mẹ dắt tay tới trường trong buổi khai học đầu đời của con người.
Nhà văn Thanh Tịnh bằng giọng văn giản dị, hết sức thực bụng, nhưng nhiều sức gợi cảm hấp dẫn thu hút người đọc tác giả đã đưa tới cho người đọc những cái nhìn mới mẻ trong những trang viết của mình. Nó vừa nhẹ nhõm, dịu dàng đằm thắm vừa thanh khiết ngọt ngào như mùa thu vàng mênh mang.
Nhân vật cái tôi trữ tình của tác giả Thanh Tịnh được khắc họa vô cùng mạnh mẽ gây ấn tượng lớn, xúc động để lại những ấn tượng xúc cảm khó phai trong lòng người đọc, người nghe, làm con người đọc khi gấp trang sách lại còn cảm thấy những dư ba của buổi tựu trường còn ngân vang mãi.
Tác giả Thanh Tịnh đã trải lòng mình qua từng dòng mực, trang sách đều chứa đựng vô vàn những xúc cảm vô cùng bâng khuâng nghẹn ngào xúc động của một cậu bé sáu tuổi lần trước hết tới trường, nhìn thấy bạn bè, thầy cô xung quanh mình, tất cả đều mới mẻ, trang nghiêm lung linh sắc màu.
Những dòng viết thể hiện tâm trạng hồi ức hoài niệm của tác giả về một tuổi thơ trong trẻo thanh khiết tựa giọt sương mai của mình. Nhà văn Thanh Tịnh đã viết những dòng “Tôi đã lâng lâng với quang cảnh mùa thu…Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên trục đường làng dài và hẹp. trục đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ.”
Cảm nhận về nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học – Mẫu 10
Những câu văn mà tựa như áng thơ nhẹ nhàng và trong trẻo, ấy chính là để nhắc về tác phẩm Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh. Lấy điểm nhìn của cậu bé non nớt, khi bước chân vào lớp một, nhà văn đã cho ta thấy những cảm xúc trong sáng, tươi trẻ của tuổi học trò trong buổi tựu trường đầu tiên.
Tác phẩm chảy trôi theo dòng cảm xúc của nhân vật tôi, bắt đầu bằng một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, nhớ về kỉ niệm ngày đầu tiên đến trường. Trên con đường làng dài và hẹp mà cậu bé đã quen đi lại lắm lần, bỗng dưng ngày hôm nay cảm thấy lạ lẫm, bởi trong lòng cậu bé có sự thay đổi lớn, ngày hôm nay cậu bé đi học. Cậu vừa bỡ ngỡ, hồi hộp vừa hào hứng đón chờ ngày trọng đại đầu tiên trong cuộc đời mình. Đọc đến đấy bất giác trong lòng chúng ta cũng trào dâng cảm xúc về ngày đầu tiên đến trường.
Cậu bé cũng có những suy nghĩ thật thơ ngây, non nớt, cậu thấy mình đã khôn lớn, trưởng thành. Cậu không đi chơi cùng thằng Sơn, thằng Quý nữa, cậu giờ đây đã khôn lớn, trang trọng và đứng đắn trong bộ quần áo vải dù đen. Cậu tranh cầm đồ với mẹ, hai tay ghì thật chặt những thứ cầm trên tay mà vẫn cảm thấy thật nặng. Và trong suy nghĩ non nớt của nhân vật tôi đã cho rằng: “Chắc cỉ người thạo mới cầm nổi bút thước” . Ý nghĩa ấy vừa cho thấy sự thơ ngây, non nớt, nhưng cũng lại cho thấy một cậu bé có ý thức, có trách nhiệm.
Đứng trước cổng trường, cảm giấc bâng khuâng đã nhường chỗ sự hồi hộp, lo lắng. Nhân vật tôi cùng các bạn của mình như những chú chim non, vừa rời khỏi vòng tay mẹ để đến với một thế giới mới đầy mới lạ. Chú bé có những quan sát hết sức tường tận, kĩ lưỡng về những bạn xung quanh, người nào cũng sạch sẽ, sáng sủa và vui tươi, còn mái trường cao ráo, sạch sẽ hơn các nhà trong làng, nó vừa tôn nghiêm lại vừa xinh xắn như cái đình làng Hòa Ấp. Giữa một không gian rộng lớn nhường vậy, câu bé đâm ra lo sợ vẩn vơ. Cậu bé bỡ ngỡ đứng nép bên mẹ, chỉ dám hé đôi mắt nhìn mọi người xung quanh, và thật chính xác với hình ảnh so sánh “như con chim non đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng e sơ”. Đó là những cảm xúc hết sức chân thực về ngày tựu trường đầu tiên của mình.
Trong khoảnh khắc tập trung trước sân trường, bị gọi đến tên cậu bé đâm giật mình, lúng túng, cảm thấy chơ vơ là lúc này. Cậu cứ dềnh dàng, trìu níu không dám bước đi. Quả tìm nhỏ bé, non nớt như ngừng đập khi ông đốc gọi đến tên cậu. Và chính khoảnh khắc chuẩn bị rời vòng tay mẹ, nhân vật tôi đã òa lên khóc nức nở.
Cảm xúc của nhân vật tôi liên tục có sự chuyển biến. Khi bước vào lớp học không còn sự ngập ngừng, rụt rè, mà thay vào đó là sự mạnh dạn, tự nhiên. Cậu cảm nhận được một mùi hương lạ bay lên mũi, thấy mọi vật được treo trong lớp học đều hay hay. Những bàn những ghế vốn là của chung nhân vật tôi cũng lạm nhận là của riêng mình. Đặc biệt với người bạn ngồi kế bên, dù chưa một lần gặp gỡ cậu vẫn cảm thấy có một sự thân thuộc, quyến luyến đến lạ…
Bằng giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, với dòng kí ức của nhân vật tôi, Thanh Tịnh đã tái tiện lại chân thực và đầy cảm xúc về buổi tựu trường đầu tiên. Những kỉ niệm trong sáng, đẹp đẽ ấy sẽ là hành trang theo chúng ta đi suốt cả chặng đường đời tương lai.
…………………………
Bản quyền bài viết thuộc Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://cmm.edu.vn
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục