Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư

Đề bài: Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư

cam nhan ve tinh yeu que huong trong bai tho hoi huong ngau thu

Bạn đang xem bài: Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư

Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư

I. Dàn ý Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư (Chuẩn)

1. Mở bài
Giới thiệu về tác giả Hạ Tri Chương và bài thơ Hồi hương ngẫu thư

2. Thân bài
– 2 câu đầu:
+ Tình yêu quê hương luôn tràn đầy trong trái tim người con xa quê hương. Mặc dù nay tuổi đã già, tóc đã điểm bạc nhưng vẫn luôn nhớ tới và tìm về cố quốc.
+ Tác giả vẫn giữ trong mình cái “giọng quê” đầy thân yêu trìu mến
– 2 câu sau…(Còn tiếp)

 

>> Xem Dàn ý Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư đầy đủ tại đây.

 

II. Bài văn mẫu Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư (Chuẩn)

Tình yêu quê hương quốc gia là nguồn cảm hứng vô tận đối với những thi nhân từ xưa tới nay. nếu như nỗi nhớ quê trong “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch là sự khắc khoải, da diết với ánh trăng vằng vặc của ngày xưa thì “Hồi hương ngẫu thư” của Lý Bạch khắc họa một nỗi buồn thương, nuối tiếc của một cố tri về thăm chốn cũ. Bài thơ tuy đã lâu nhưng vẫn còn trị giá vượt trội với tình yêu quê hương đi sâu vào trong lòng người đọc.

Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi
(Khi đi trẻ, lúc về già)

Bài thơ mở đầu với một câu chuyện về một người con xa quê đã lâu, nay mới có dịp về thăm lại cố quốc. Khoảng thời gian mấy chục năm mà ngỡ như mới hôm qua bởi với tác giả, hình bóng quê hương vẫn luôn nguyên vẹn và đủ đầy như thuở thơ dại. Hai cặp từ đối lập: đi – về, trẻ – già cho thấy sự khắc nghiệt của thời gian, của tuổi tác và cả của hoàn cảnh sống. Khi tác giả ra đi, đó là thời trẻ trai đầy khí thế, với sức khỏe và niềm tin. Vậy mà khi ông trở lại, tuổi đã xế chiều, tóc đã điểm hoa râm. Có vậy mới thấy, trong giọng thơ của Hạ Tri Chương phảng phất một tẹo tiếc nuối, một tẹo bi thương cho thời gian khắc nghiệt, đã lấy đi những gì đẹp đẽ nhất, xuân sắc nhất của con người. Khắc nghiệt là thế, bi thương là thế nhưng tới câu thơ thứ hai, tác giả lại khiến người đọc bồi hổi bởi cụm từ “Hương âm vô cải”:

Hương âm vô cải, mấn mao tồi
(Giọng quê vẫn thế tóc đà khác bao)

Bao nhiêu năm phiêu bạt cùng sương gió, con người đã khác xưa, khuôn mặt, mái tóc đã ít nhiều thay đổi, vậy mà có duy nhất một thứ không thay đổi đó chính là “giọng quê” thân yêu mà trìu mến. Cái giọng quê – ấy chính là cái tín hiệu nhận diện đặc biệt nhất, rõ ràng nhất tình yêu và sự thủy chung son sắt của con người dành cho quê hương. Phải là người yêu quê hương nhiều lắm mới có thể giữ gìn cái hồn của quê hương từ trong giọt máu, trong chính giọng nói của mình tương tự.

Tác giả yêu quê hương là thế, mong được trở về quê hương là thế. Vậy mà một sự việc xảy ra khiến ông không khỏi buồn thương, xót xa:

“Nhi đồng tương kiến, bất tương thức
Tiểu vấn: Khách tòng hà xứ lai”

(Trẻ con nhìn lạ không chào
Hỏi rằng: Khách ở chốn nào lại chơi?)

Ôi chao, lời nói của con trẻ tưởng đùa mà hóa ra rất thật. Nó như chà xát vào vết thương lòng của tác giả, khiến ông nhìn thấy rằng mình đã không còn trẻ nữa. Sự khắc nghiệt của thời gian không chỉ in hằn trên năm tháng mà còn in hằn trong những kỉ niệm của ông về quê hương xứ sở. Tác giả tự nhận thấy rằng mình đã già, không còn chạy đua được với thời gian và sức trẻ. Đặt chân lên chính quê hương của mình nhưng ông buồn bã nhìn thấy, giờ đây mình chỉ còn là “vị khách” xa lạ, không người nào biết mặt. Điều đó thật xót xa làm sao. Những thế hệ của ông nay đã già đi để nhường chỗ cho những thế hệ khác tiếp nối. Những bạn bè cùng trang lứa nay mỗi người một ngả, không còn gặp nhau hay tụ hợp như trước kia nữa. Càng nuối tiếc bao nhiêu, ta lại càng cảm nhận thấy sự thèm khát muốn níu kéo thời gian của tác giả. Bởi chỉ có thời gian mới có thể giúp ông lưu giữ kỉ niệm, lưu giữ tình yêu sâu nặng của ông dành cho quê hương. Có vậy mới biết được tấm lòng sâu nặng của Hạ Tri Chương đối với quê hương của mình. Trong lòng con người luôn mang hình bóng của quê hương xứ sở, bởi vậy, họ cũng khát khao quê hương sẽ nhớ tới mình, nhớ tới người con yêu quê hương tha thiết. Đó là niềm thèm khát nhân văn của một tấm lòng đẹp, một thi nhân luôn thiết tha với đời.

Tình yêu quê hương của Hạ Tri Chương trong bài thơ là một tình yêu mênh mông và vị tha. Tình yêu ấy luôn dào dạt trong trái tim ông dù ông biết quê hương đã nhiều thay đổi mà không còn nhớ tới mình. Từ đó, gieo vào lòng độc giả những thổn thức cùng sự đồng cảm, sẻ chia.

—————–Tổng kết——————

Hồi hương ngẫu thư tác phẩm nước ngoài đặc sắc được đưa vào chương trình Ngữ văn lớp 7. Để hiểu hết được cái hay cũng như trị giá nội dung, nghệ thuật của bài thơ này, kế bên việc tìm hiểu Cảm nhận về tình yêu quê hương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư, những bạn có thể tham khảo thêm bài tìm hiểu bài thơ Hồi hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương.

Bản quyền bài viết thuộc Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: https://cmm.edu.vn

https://cmm.edu.vn/cam-nhan-ve-tinh-yeu-que-huong-trong-bai-tho-hoi-huong-ngau-thu/

Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục

Related Posts