Bệnh vô cảm không phải là bệnh gây tác động tới sức khỏe của con người. Nhưng nó làm con người trở nên chai lì, mất đi xúc cảm tâm hồn, thờ ơ với thời cuộc. Vô cảm sẽ trở thành căn bệnh trầm kha vô phương cứu chữa nếu như như chúng ta không lên tiếng ngăn chặn nó, loại bỏ nó ra khỏi cuộc sống hiện tại của chúng ta. Vậy dưới đây là 5 dàn ý nghị luận về bệnh vô cảm, mời những bạn cùng đón đọc
Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm chi tiết hay nhất
1. Mở bài
– Đại văn hào Nga Maxim Gorky đã từng nói: “Nơi lạnh giá nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình yêu thương. Tình yêu thương là điều quý giá của con người; “nó gắn kết con người lại với nhau”; sưởi ấm những mảnh đời xấu số và khiến cho Tuy nhiên, có một mặt trái đáng buồn trong xã hội chúng ta ngày nay là con người đang dần đánh rơi đi tình yêu thương này để sống ích kỷ, với trái tim lạnh lùng, chỉ nghĩ tới bản thân mình, lạnh lùng, thậm chí thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Bạn đang xem bài: Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm chi tiết hay nhất
2. Thân bài
a. Khái quát (Dẫn dắt vào bài)
– “Bệnh vô cảm” đã và đang trở thành vấn đề xã hội được mọi người quan tâm, suy nghĩ. Nó nhường như đang trở nên phổ biến và phát triển nhanh chóng. Vậy chúng ta hiểu thế nào là “bệnh vô cảm”?
b. giảng giải:
“bệnh vô cảm” là gì?
– “Bệnh vô cảm” là căn bệnh tâm hồn của những con người lạnh lùng, vô cảm, sống ích kỷ, lạnh lùng. Họ thờ ơ, nhắm mắt xuôi tay làm ngơ trước những điều xấu xa, hay những xấu số, xấu số của những người xung quanh.
c. Thực trạng, biểu hiện:
– Vô cảm có những biểu hiện sau: Dửng dưng trước buồn vui, khổ cực, trước số phận của những người xung quanh. Khi đi gặp người bị tai nạn, gãy tay, gãy chân hay nằm bất tỉnh nhân sự, những người vô tâm không có phản ứng gì mà chỉ có thể dửng dưng nhìn với thái độ “Thờ ơ con mắt lạnh. Nhìn chúng có hề chi!” (Tố Hữu).
Bệnh vô cảm với những vấn đề xã hội dù lớn hay nhỏ, trước những phong trào, sự kiện. Hàng năm, mọi người đều hưởng ứng Giờ Trái đất. Khi cả xã hội tích cực, nhiệt tình tham gia sự kiện, đặc biệt là thế hệ trẻ, thì vẫn có những người thản nhiên bật nhạc, bật đèn, bật tivi. Rõ ràng, đây là một cách thể hiện sự thờ ơ của anh ta, anh ta thờ ơ với những vấn đề lớn nhất, ngay cả những vấn đề rất đơn thuần nhưng quan trọng của cuộc sống. những phong trào hiến máu nhân đạo, tự nguyện, cứu trợ đồng bào bị bão lụt, những vấn đề xã hội lớn… vô cảm, coi như không phải việc của mình.
Thờ ơ trước những vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống, của con người. Tấm gương học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn, phấn đấu học giỏi nhưng thầy sẵn sàng làm ngơ, bỏ qua thật đáng khâm phục và khâm phục. Trước một cảnh đẹp của thiên nhiên khiến lòng người không khỏi rung động, xao xuyến rồi dửng dưng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thờ ơ với cái xấu, cái ác. Lên xe, thấy móc túi hay côn đồ hành hung hành khách, họ cứ làm ngơ như không phải việc của mình. Sống trong cơ quan trường học, chứng kiến bao nhiêu chuyện tai tiếng như cấp trên tham nhũng, thầy cô ngang nhiên lạm dụng học sinh, học sinh gian lận trong thi cử, họ không há mồm mà nhắm mắt xuôi tay cho qua. . Hay việc thấy bạn bè bị xâm hại ngay trước cổng trường nhưng những em vẫn đứng xem rồi quay clip tung lên mạng như không phải việc của mình. Vô cảm với tính mệnh của mình, với tương lai của mình, “nước chảy bèo trôi”, đi đâu hay về đâu.
– Vô cảm là căn bệnh đang lan tràn trong xã hội ta, nó len lỏi khắp mọi nơi. Nó không chỉ diễn ra ngoài xã hội mà còn xâm nhập vào gia đình, người thân. Tôi đã chứng kiến cảnh cha mẹ ốm nặng nằm liệt giường liệt chiếu mà con cái không đoái hoài, có khi bị tống vào viện dưỡng lão. Khi cha mẹ qua đời, họ tranh nhau đưa xác về nhà để nhận tiền lo hậu sự. Tôi rất đau lòng và buồn khi đọc một bài báo trên mạng về một bé gái 2 tuổi bị xe tải đâm và sau đó bị người qua đường bỏ rơi ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Thiên thần bé nhỏ này đã bị xã hội ruồng bỏ và chết vì sự thờ ơ, vô cảm của những con người không có tình thương hay đạo đức.
d. Nguyên nhân:
– Do lối sống ích kỉ của mỗi người, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
– Do nhịp sống nhanh, tất tưởi của xã hội hiện đại. Mọi người bị cuốn vào vòng quay của học tập, nỗ lực, công việc và sự nghiệp mà chúng ta thường quên mọi thứ xung quanh họ. Vì thường không có đủ thời gian, năng lượng và nhiệt huyết để quan tâm tới những vấn đề khác ngoài công việc.
– thực chất của cuộc sống là “đô thị hóa”, văn hóa làng xã đang mai một dần, quan niệm gọi là “tắt lửa tối đèn” cũng đang mai một.
– Một phòng ban thế hệ trẻ được gia đình, cha mẹ chiều chuộng, thậm chí được lập trình sẵn cho cuộc sống, cho tương lai với mỗi bước đi. Vậy nên không cần vất vả, không cần lo lắng, mọi thứ đã có cha mẹ suy tính, nên cậu không cần quan tâm tới cuộc sống và tương lai của mình.
e. Tác hại, hậu quả:
– Sự thờ ơ có tác động kinh khủng đối với tư nhân và xã hội. Vì vô cảm mà con người trở nên thờ ơ, lạnh nhạt và đánh rơi lương tâm, phẩm chất đạo đức của mình. Vì sự nhẫn tâm, quan chức nhà nước sẵn sàng đạp lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỷ, tư lợi và tham ô tiền tài, đã gián tiếp đẩy quốc gia tới bờ vực diệt vong, không người lo cho lợi ích chung. của cộng đồng dân tộc. Vì vô cảm, những người thầy – “kỹ sư tâm hồn” của học sinh sẽ hình thành nên một thế hệ học sinh thiếu kiến thức, kỹ năng và cả tình cảm như họ. Vậy những chủ sở hữu tương lai của quốc gia sẽ đi về đâu? Trụ cột của quốc gia sẽ ra sao nếu như nó không mục nát ngay từ trong trứng nước? Thật vậy, nó là một mối đe dọa vô cùng lớn cho xã hội!
f. Ý kiến đánh giá, bình luận:
– Căn bệnh vô cảm là căn bệnh của những người sẵn sàng quay lưng lại với những khổ cực, xấu số của đồng loại, sẵn sàng nhắm mắt xuôi tay làm ngơ trước cái xấu, cái ác để cái xấu, cái ác có mảnh đất phì nhiêu để sinh sôi nảy nở như thứ “hoang dại” và thuốc độc, lấn lướt cuộc sống tốt đẹp của con người trong xã hội mới ngày hôm nay. – Bệnh vô cảm là bệnh của đứa học trò ích kỉ luôn nhìn đời bằng đôi mắt khô khan. Đó là mất đi một thứ gì đó rất thiêng liêng và quý giá. Đó là tình yêu giữa con người với con người. Nhưng theo Nam Cao, đó là tiêu chí quan trọng nhất để xác định tư cách con người “Không có tình thương, con người chỉ là con vật bị ích kỷ sai khiến” (Lãnh đạo – Nam Cao). Căn bệnh vô cảm là nguồn gốc của sự “mặn hóa”, làm lu mờ, xói mòn từng chút một truyền thống đạo đức cao đẹp nhất của dân tộc Việt Nam: “Thương người như thể thương thân”. Và khi căn bệnh này ngự trị, con người sống với con người trong một mối quan hệ rất lỏng lẻo. Thiếu khá ấm của tình yêu thương, sự thông cảm, đùm bọc, sự quan tâm, chia sẻ, đùm bọc lẫn nhau. Cuộc sống tương tự là cuộc sống của “Sa mạc lạnh giá của thế cục”. Thật là buồn và thất vọng!
g. Bài học nhận thức và hành động:
Học lối sống lành mạnh, biết yêu thương chia sẻ đồng cảm với những người xung quanh. Tham gia những hoạt động xã hội mang tính nhân văn cao như phong trào đền ơn đáp nghĩa, phong trào thanh niên khởi nghiệp… Xã hội cần lên án mạnh mẽ căn bệnh vô cảm, coi đó là cuộc chiến để loại bỏ căn bệnh này ra khỏi xã hội mình.
Bạn đang xem bài: Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm chi tiết hay nhất
3. Kết luận
Tình yêu là thứ quý giá của con người; Căn bệnh vô cảm đã làm mất đi phẩm chất này, cũng như sự biến đổi máu đỏ thành máu trắng. Mỗi trái tim con người cần được thắp sáng ước mơ, khát vọng, ý chí và sức sáng tạo gắn bó với cộng đồng. Nó sẽ chống lại sự thờ ơ và mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của mọi người.
>> Xem thêm Bài nghị luận về bệnh vô cảm chọn lựa lọc hay nhất
Trên đây Luật Minh Khuê vừa giới thiệu tới độc giả bài viết với nội dung Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm chi tiết hay nhất. Hy vọng tài liệu chúng tôi vừa phân phối hữu ích với độc giả trong quá trình làm bài tập. Luật Minh Khuê xin thật tâm cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Bạn đang xem bài: Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm chi tiết hay nhất
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Tổng hợp