Đề bài: Dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em
Bạn đang xem bài: Dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em
Dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em
I. Dàn ý dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em
1. Thân bài
– Giới thiệu về em gái Kiều Phương – biệt danh Mèo
– Em gái tôi rất nhân hậu và xinh đẹp.
2. Thân bài
– Giới thiệu về gia đình: Gồm bốn người, Kiều Phương là em út của tôi.
– Tả về Kiều Phương:
+ Thân hình: Mảnh khảnh, khá gầy
+ Khuôn mặt tròn, bầu bĩnh, đáng yêu, trắng nuột nà.
+ Có tật bôi bẩn lên mặt -> Biệt danh Mèo
+ Biệt danh ấy nó thừa nhận và để bạn bè gọi tương tự.
+ Nó rất tinh nghịch và lau chau.
+ Đôi tay thon dài, trắng trẻo, thích hợp với tài năng của em…(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết Dàn ý dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em tại đây
II. Bài văn mẫu Dựa vào văn bản Bức tranh của em gái tôi, tả lại hình ảnh người em gái theo tưởng tượng của em
Gia đình tôi gồm bốn người: Bố, mẹ, tôi và em gái tôi – Kiều Phương. Ở nhà, tôi là anh cả vì vậy thỉnh thoảng tôi thường hay bắt nạt em gái của mình vì ghen tỵ và vì tôi là anh của nó nhưng mà. tới tận mãi khi nhìn vào bức tranh con Mèo Kiều Phương ấy vẽ về tôi đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ quốc tế, tôi mới trông thấy em gái của tôi nhân hậu và yêu thương tôi tới thế nào!
Kiều Phương – em gái vô cùng tinh nghịch của tôi. Suốt ngày nó cứ hay lục lọi mọi thứ trong nhà. Tôi quát nó, nó bảo: “Em có phá đâu, …” thật khiến cho tôi đau đầu. Sau giải nhất của cuộc thi vẽ tranh ấy, nó lại càng có thời cơ để thoải mái bộc lộ tài năng của mình. Và cũng từ cuộc thi ấy, tôi mới trông thấy sự đáng yêu, nhân hậu trong tâm hồn, càng khiến tôi trở nên xấu hổ hơn với bản thân mình.
Kiều Phương của tôi có một thân hình mảnh khảnh, hay gầy một tẹo. Chắc bởi vì nó hay tinh nghịch thế nên mới bị gầy như thế. Thế nhưng trái lại với thân hình ấy, khuôn mặt của nó lại bầu bĩnh tới lạ thường. Khuôn mặt tròn trắng nuột ấy thật khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng. Tuy vậy. nó luôn có một cái tật đó là bôi bẩn lên mặt khiến cho mặt nó lúc nào cũng lem nhem. Chính vì điều đó, tôi đặt luôn cho nó cái tên là Mèo. Nhưng cái biệt danh ấy chẳng làm nó xấu hổ mà nó còn nhận luôn và để sử dụng xưng hô với bạn bè. Con Mèo Kiều Phương của tôi lúc nào cũng lau chau, tinh nghịch mọi thứ.
tiêu biểu nó rất hay pha một thứ nước gì đó mà giấu giếm mọi người. Một hôm tôi bắt gặp nó đang pha một loại nước gì đen sì, trông thật gớm. Tất cả những muội than trên xoong nồi trong nhà đều bị nó cạo cho sạch sẽ. Cứ tưởng con Mèo ấy làm gì thì ra nó pha màu để vẽ. Nõ còn bôi thử lên cổ trắng tay trẻo của mình để thử nữa chứ? Lúc đã hài lòng với công việc pha màu của mình, nó gật đầu một cái thật mạnh rồi lấy ra trong túi mấy cái lọ khác với màu đỏ, màu vàng, màu xanh cùng một cái lọ rỗng rồi đổ đầy màu đen vừa pha vào đó. Xong việc, nó chứa tất cả vào túi rồi chạy biến đi làm những việc bố mẹ ủy quyền. Vừa đi lại còn vừa hát nữa chứ, thật chẳng hiểu nổi con bé muốn làm gì. Thế nhưng tôi vẫn mặc kệ nó, cũng chẳng tìm hiểu xem nó đang làm gì cho tới khi chú Tiến Lê và bé Quỳnh tới và gia đình tôi phát hiện ra tài năng hội họa bẩm sinh của nó.
Tôi nhớ có lần Mèo bị tôi mắng, cái môi đỏ hồng xinh xẻo của nó lại dẩu ra, tỏ vẻ hờn dỗi với tôi, đôi má phính tròn lại xịu xuống. Còn đôi mắt đen láy thì nhìn chằm chặm xuống đất. Lúc đó trông bộ dạng của nó thật đáng yêu biết chừng nào! Nhưng đặc biệt nhất ở nó là đôi bàn tay thon dài, những ngón tay mảnh khảnh trắng và thon dài. quả tình đôi tay ấy rất thích hợp với tài năng mà trời ban cho em. Đó là đôi tay của hội họa, đôi bàn tay của một tài năng.
Trước hôm đi thi vẽ, bố mẹ tôi mua cho nó một chiếc váy mới, chiếc váy màu hồng ấy thật thích hợp với nước da trắng nuột nà của Mèo. Nó mặc lên trông thật lộng lẫy. Cái cổ cao cao, trắng trẻo, cái cằm dài, thắt hai bím tóc xinh xinh khiến cho tôi không khỏi xuýt xoa. quả tình, em gái Mèo của tôi rất xinh xẻo.
Thế nhưng trái với cái ngoại hình đáng yêu ấy, nó là chúa tinh nghịch trong nhà. Nó hay bày trò rồi bắt tôi chơi cùng nó. Có khi nó còn giấu đồ xong bắt tôi đi tìm nữa chứ? Thế nhưng có nhẽ lúc nó yên tĩnh nhất là khi tập trung vào việc vẽ tranh của mình. Nó vẽ con mèo mà to như con hổ, cái bát sứt ở sau vườn nhà trông cũng thật ngộ nghĩnh qua nét vẽ to bè mà đáng yêu của nó … Những lúc ấy, nó như nhập cả tâm hồn vào đó, tĩnh lặng, không ồn ào. Vẽ xong, nó lại nhìn thật lâu vào tác phẩm của mình, lúc ấy đôi má phính lại khá phồng lên một tẹo, chắc nó đang tự đánh giá bức vẽ của chính mình đó mà.
Sự kiện vẽ tranh quốc tế ấy đã đánh dấu bước ngoặt trong tình cảm của anh em tôi. Tôi đã hiểu ra rằng, với Mèo, tôi là người anh thật lý tưởng, còn tôi lại thật xấu hổ khi so so bì với em. Nhìn bức tranh vẽ cậu bé bên cửa sổ và khuôn mặt của Mèo Kiều Phương, tôi mới thật em gái mình thực sự là một cô bé vừa có một gương mặt xinh lại có một tâm hồn thật đẹp.
————————–HẾT—————————-
Để có thêm những tri thức về văn bản, đồng thời bổ sung thêm những tư liệu tham khảo hay cho bài văn tả lại hình ảnh người em gái Kiều Phương trong truyện Bức tranh của em gái tôi, những em học sinh có thể tham khảo thêm: tìm hiểu bài Bức tranh của em gái tôi, Tóm tắt truyện Bức tranh của em gái tôi, Cảm nhận của em sau khi học xong truyện ngắn Bức tranh của em gái tôi của Tạ Duy Anh, Nghệ thuật đặc sắc truyện ngắn Bức tranh của em gái tôi của cây bút trẻ Tạ Duy Anh.
Bản quyền bài viết thuộc THPTSocTrang.Edu.Vn. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: cmm.edu.vn
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục