Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 hay nhất bao gồm 24 bài văn mẫu được Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung tuyển lựa chọn từ những bài văn đạt điểm cao của những em học sinh giỏi trên toàn quốc. Đây sẽ là tài liệu hữu ích giúp những em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài tập làm văn thêm sinh động, cuốn hút theo văn phong riêng của mình.
Đề bài: Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân
Bạn đang xem bài: Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 hay nhất (24 Mẫu)
những em nên xem qua bài:
Dàn ý Kể lại kỷ niệm với người bạn thân lớp 6 chi tiết
1. Mở bài
Giới thiệu về kỉ niệm khó quên của em với người bạn thân
2. Thân bài
* Giới thiệu về người bạn thân của em:
– Người bạn thân đó là người nào?
– Em và bạn đã chơi thân với nhau từ bao giờ?
– Tình bạn của hai bạn thân thiết thế nào?
* Khái quát về kỉ niệm giữa em và bạn thân:
– Đó là một kỉ niệm vui hay buồn?
– Sự việc xảy ra trong hoàn cảnh và thời gian nào?
* Kể lại kỉ niệm của em và bạn thân:
– Kể lại toàn bộ sự việc diễn ra một cách cụ thể.
– Thái độ hành vi và phản ứng của em và người bạn thân lúc đó thế nào?
– Tình cảm bạn bè của em và bạn thân sau kỉ niệm đó.
3. Kết bài:
– Cảm nhận của em về kỉ niệm đó.
– Tình cảm của em dành cho người bạn thân
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 1
Những kỉ niệm với bạn thân là kỉ niệm không bao giờ có thể quên, buồn có, vui có mà kỉ niệm buồn thường sẽ sâu sắc hơn. Em và cậu bạn thân đã cùng nhau đạp xe dưới trời mưa, vừa bị ngã vừa bị ốm nhưng lại rất đáng nhớ.
Cậu bạn của em tên Nam, là bạn học cùng lớn lại ở cùng xóm với em. Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng phải có đôi có cặp, có khi còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Bố mẹ hai bên khi không thấy một trong hai đứa là biết chắc hai đứa đang ở cùng nhau hoặc hỏi đứa này sẽ biết được thông tin của đứa kia. Có lần chúng em đang trên phố đi học về, trời bỗng nhiên nổi gió dông gió, mây đen ùn ùn kéo tới, thấy gió mát lại lộng gió em và Nam khoái chí đạp xe trên phố. Dù được mọi người nhắc đi nhanh kẻo trời mưa nhưng hai đứa bỏ ngoài tai.
Trời đổ mưa rào, cơn mưa mùa hè mát lạnh, từng hạt nước mưa rơi vào mặt tạo cảm giác thích thú, em với Nam rủ nhau vừa đi xe đạp vừa tắm mưa. Được một đoạn vì đường mưa trơn trượt, xe Nam và vào cái nắp cống nên ngã lăn ra đường, em nhìn thấy thế liền phanh gấp xe lại nên cũng ngã nhào. Hai đứa bị đau chẳng còn thiết tắm mưa, chỉ đành dong xe đạp về nhà. Đêm hôm ấy cả hai đứa đều bị sốt và ho, thế là bị cảm lạnh. Dù bị bố mẹ mắng và phải nghỉ học vài hôm nhưng khi đi học trở lại, hai đứa gặp nhau vẫn cười khúc khích về vụ tắm mưa đó.
Chúng em hứa sẽ không nghịch dại như thế nữa, trái lại nếu như một trong hai đứa có ý định không tốt thì đứa còn lại phải có trách nhiệm khuyên bảo hoặc ngăn cản, nhất định không được hùa theo hoặc khích lệ. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và lớn dần lên như thế đó.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 2
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.
Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi thị hiếu vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó lâu nay. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.
Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những thị hiếu ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có được người bạn như Lan.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 3
Trong khi những bạn khác có rất nhiều bạn bè, người nào cũng có thể chơi cùng và kết thân. Còn em vì tính cách hướng nội nên rất khó kết duyên, chỉ có một người bạn thân là Lan. Lan là người bạn thân duy nhất của em vì vậy mọi kỉ niệm về tình bạn này em đều ghi nhớ.
Lan là một cô gái xinh xẻo, dễ mến và rất tốt bụng. Em và Lan tuy không học cùng lớp nhưng vì nhà sắp nên đã chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Đã nhiều năm trôi qua chúng em vẫn luôn thân thiết, tình bạn ngày càng bền chặt và hiểu nhau như hai chị em gái.
Kỉ niệm nhớ nhất giữa em và Lan là lần chúng em hờn giận nhau vì hiểu nhầm. Lần đó là vào mùa hè năm lớp 4, em hứa Lan cùng đi công viên với gia đình em nhưng tới hôm đi em chờ mãi vẫn không thấy Lan tới. Suốt quá trình đi chơi em đã rất giận Lan vì không giữ lời hứa, khiến em và gia đình phải chờ. Khi về tới nhà, em bắt gặp Lan đi đâu đó cùng mẹ, em vì còn giận nên cũng không bắt chuyện với bạn. Lan gọi em mấy câu liền em cũng không hề trả lời mà đi thẳng vào nhà.
ngày hôm sau mẹ Lan sang nhà em chơi mới kể chuyện Lan bị ốm sốt cao vào đêm trước ngày nhà em đi công viên, nghe tới đó em biết mình đã hiểu nhầm Lan. Thế rồi cùng với sự xấu hổ, ăn năn của mình em đã mua sữa và quả tới thăm Lan ốm. Em xin lỗi Lan vì đã hiểu nhầm và hờn giận vô cớ, Lan cũng xin lỗi vì thất ước với em, cũng không giận em vì đã hiểu nhầm. Chúng em cứ tương tự mà làm hoà với nhau, em kể lại cho Lan nghe về chuyến đi công viên của mình, hai đứa lại cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tình bạn quan trọng nhất chính là sự thấu hiểu và tình thật, em tin tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi không thay đổi, có chăng chỉ là thân thiết hơn, đặc biệt hơn. Dù sau này có thêm nhiều bạn bè thì tình bạn này đối với em vẫn là đáng quý nhất.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 4
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “ngày hôm nay sao con về trễ vậy? thường nhật độ 11 giờ hay hơn một tẹo là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ xong, tôi vào đựng cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
– Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau hết. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. tới ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương ngừng lại:
– Phương ơi! Hình như nổi tiếng người nào rên?
– Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại đựng lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước tới sắp gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một tẹo.
– Ôi! Một bà cụ.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy tới. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.
– Làm sao bây giờ hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
– Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con ngày hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. mức độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại tương đối thở khởi đầu đều dần. Bà tỉnh ngộ nhìn chúng con rồi thều thào:
– Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:
– Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
– Phương chạy lùi lại sắp một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
– Bà ở làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà ngừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một tẹo thì thấy xây xẩm cả mặt mũi, chẳng có người nào mà kêu cả.
– Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
– hộ sinh rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người thân của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe ngừng lại. chưng này có nhẽ trạc tuổi với bố, ngừng lại, nhìn con hỏi:
– Cháu đi về đâu?
– Thưa chưng, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ chưng đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
chưng xuống xe cùng con đi tới gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, chưng vội nói:
– Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo chưng đưa bà vào bệnh viên.
chưng bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, chưng đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, chưng nói:
– Hai cháu thật là ngoan. chưng rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. chưng tới xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà tới bệnh viện ngay. Khi lên xe, chưng còn quay lại mỉm cười với chúng con.
Chuyện con về trễ là vì lí do thế đó, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương – người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 5
Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho tới bây giờ, vì nhà hai đứa là láng giềng của nhau. Chúng em có rất nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho tới bây giờ em vẫn còn nhớ mãi.
Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, thiếu sót và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo tiến hành khắc phục một chuyện quan trọng. Chuyện là ngày hôm nay bạn Mai- cô bạn ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc dù đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô yêu cầu Mai đứng dậy kể sự việc, Mai trình bày:
– Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút công việc phải đi công việc nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã đựng giữ rất thận trọng nhưng mà vẫn mất. Em chắc chắn là mất trong lớp này.
Cô bảo:
– Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại chắc chắn tương tự, chúng ta phải xem xét mọi trường hợp có thể xảy ra em ạ.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:
– Em chắc chắn là mất trong lớp này, người nào cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc thấy em có rất nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.
Tôi nghe xong lần thần, hốt hoảng, nước mắt cứ vậy mà rơi, tôi cảm tưởng như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi.
Lúc này, chắc vì hiểu được suy nghĩ của tôi hoặc vì bực trước hành động của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:
– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều vấn đề nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt. những bạn cũng thấy đó: thứ nhất, Lan luôn trợ giúp những bạn trong lớp rất tự nguyện khi người nào có khó khăn. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng, những món quà lớp trao bạn ấy luôn từ chối nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác cần trợ giúp hơn. Thứ ba, từ trước tới nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ nhưng bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm và bảo vệ. Đang bàn luận, thảo luận thì chợt chưng bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học sinh được một chiếc ví nhỏ trong đó có một số tiền, nếu như người nào mất thì lại gặp chưng để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo cho phép gặp chưng bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận diện chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, té ra vì khoá kéo cặp không thận trọng nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi chưng bảo vệ.
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp vấn đề gì cũng đều trợ giúp nhau vượt qua.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 6
Người ta nói bạn thân giống như một chỗ dựa ý thức, là nơi để ta chia sẻ buồn vui, sống thật với lòng mình. Mọi kỉ niệm thời thơ ấu cũng như thời học sinh của em đều gắn liền với cô bạn thân ngay cạnh nhà, kỉ niệm mà em nhớ nhất chính là lần trước tiên hai đứa đi du lịch cùng nhau.
Người bạn đó của em tên Ly, một cô bạn nhỏ người xinh xẻo và rất đáng yêu. Em và Ly quen biết nhau từ hồi em nghỉ hè lớp 2, lúc đó gia đình Ly mới chuyển về khu nhà em. Bố mẹ của Ly cũng là bạn học chơi thân của bố mẹ em, lần đi du lịch đó cũng là cả hai gia đình tổ chức đi chung cho đông vui. Được đi du lịch biển ở Nha Trang chúng em rất vui, em và Ly cùng nhau ra bãi biển nhặt ốc, chơi đùa cùng những con sóng và khắc chữ trên cát.
Chúng em có rất nhiều thị hiếu giống nhau như thích ăn kem, thích uống nước dừa, thích sưu tầm những vỏ ốc, vỏ sò đẹp và cả những viên đá có màu sắc khác lạ. Buổi tối chúng em xin bố mẹ cho hai đứa được ngủ chung với nhau, thế là cả đêm hôm đó chúng em nói chuyện rất nhiều, kể hết chuyện này sang chuyện khác rồi cười đùa với nhau không muốn ngủ. tới sáng thức dậy không biết chúng em đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết đó là lần trước tiên em cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có người bạn chịu lắng tai và chia sẻ mọi chuyện với mình. Em và Ly từ đó ngoéo tay kết nghĩa vừa là bạn thân vừa là chị em.
Từ đó trở đi chúng em thân nhau như hình với bóng, cuối tuần nào cũng xin được ngủ lại nhà của nhau để được thi đấu đùa và tâm sự nhiều hơn. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có tình bạn đẹp tương tự.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 7
Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, nói chuyện, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có nhẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.
Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã tới đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người bạn trong lớp mà dạ vẫn canh cánh không yên. Cứ đinh ninh là Lan tới trễ nhưng tới cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa tới, mình trách Lan vì là bạn thân mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dù trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.
Đang buồn lòng thì nổi tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:
– Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:
– Tớ đi trên phố thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, té ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan tặng, em càng xúc động hơn lúc đó là hai quả xoài lớn.
Lan bảo:
“Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đó. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đó. Đây là món quà tớ đã săn sóc và dành riêng cho cậu đó”
Em lúc ấy xúc động tới rơm rớm nước mắt, Lan vẫn tương tự, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn quan tâm tới những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.
kế bên Lan, em luôn cảm nhận được sự rét mướt từ cậu ấy. Cho tới bây giờ, hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 8
Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi thả phanh hít thở bầu không khí trong sạch. Vườn trường có rất nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ.
– Tôi nói:
– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
– Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của những loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, người nào cũng cho ý mình là đúng và hợp lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, chưng bảo vệ lại sắp chúng tôi:
– Này hai cháu, từ nãy tới giờ chưng đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ chưng nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết săn sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe chưng nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 9
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua bạn nào cả, có tương tự sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với người nào vì tôi cảm thấy tương tự sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm tới những bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ tương tự!
Cho tới một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích người nào học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi sắp tôi, cô dặn tôi phải trợ giúp bạn ấy học tập.
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi kế bên nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu như bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng ngày hôm sau tới lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do láng giềng khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những tri thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và trợ giúp bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau tới từng thị hiếu về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái tới thế, tôi đã lắng tai nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. tới giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với những bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn tới mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong thế cục, người nào cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và giữ gìn tình bạn luôn vui vẻ, vững bền.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 10
Những niên học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân. Nhưng mình quý nhất bạn Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo không cho mình mượn bộ đồ sử dụng học tập mà suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện là thế này. niên học lớp 3, vào đầu niên học, cô giáo rà soát việc chuẩn bị đồ sử dụng học tập của lớp.
Phương Thảo thuộc tổ 1 đã rà soát tuần trước, tuần sau tới lượt tổ 3 của mình. Vì chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ hai bố mẹ đưa thẳng tới lớp cho kịp giờ học nên không kịp ghé qua nhà lấy bộ đồ dung học tập. tới lúc rà soát mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn nhưng bạn không cho thế là mình bị cô phê bình, mình xấu hổ quá vì nghĩ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi mon men tới hỏi chuyện.
– Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
– Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
– Không. Bạn không hiểu mình rồi. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung thực. nếu như mình cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả bạn và mình lại đều có lỗi đó là thói dối trá. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở mình muốn trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng nghe thấy hợp lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài lòng.
Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện tranh chấp giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt tóc mình và nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đó con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều hay thứ năm của chưng Hồ với những thiếu nhi những con. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu “Tiên học Lễ – hậu học văn” đó thôi. Nghe bố nói xong mình thấy đã sai. Sáng ngày hôm sau, mình tới lớp thật sớm, chạy vội tới gặp xin lỗi Phương Thảo.
Vậy mà tới nay đã 2 năm rồi đó, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua giành nhiều điểm tốt trong học tập.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 11
Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My – người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đoàn vào va li và đi phi cơ tới Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá.
Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và “thu hoạch” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ……
tới giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 12
Tôi bước trên trục đường thân thuộc. Trời ngày hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ tới Mai biết bao nhiêu. Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo tơi của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
– Bạn tên là gì? vì sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
– Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ sử dụng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua những thứ.
Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bỗng nhiên một hôm, tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu khởi đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng tới một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà nỗ lực đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án, và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại sắp tôi, nói:
– Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự hối hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Trời như trong và xanh hơn.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 13
Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan – cô bạn thân từ hồi lớp 1 dến giờ vẫn học với em.
Đan là một cô bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt thơ ngây của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, mồm lại luôn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng nuột, tưởng tuồng như những hạt ngọc trai. Cô bạn này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhõm. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính vì vậy mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn ấy là không thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhì.
Trong lớp, Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với một cái đầu thông minh và tính toán nhanh nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay trợ giúp bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn giành thời gian trợ giúp cha mẹ. Ngoài thị hiếu đọc sách, Đan có một thị hiếu tương đối bị kì quái là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn tới nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên trục đường tới trường. trục đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ nỗ lực học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 14
Tôi có rất ít bạn vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà bởi công việc của bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất thú vị.
Chuyện là thế này, tôi đồng hành anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi phát xuất từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ào và tấp nập với người, với hàng,… Chúng tôi ung dung lên toa vì vé đã mua từ ngày hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em tôi ra còn có một nhân vật bí mật nữa. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ của những trò chơi điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim kế bên đùi ăn điềm nhiên. tới miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt soi mói khó chịu kế bên để ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì tới tôi cả mà chỉ có mỗi người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào mồm, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy anh em tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với sự hài lòng vì mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
khắc phục xong gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ khác. tới điểm ngừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy với gương mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định bụng sẽ kể câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm tìm kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích.
trên phố về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẹo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về tới nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần vì chuyến đi, phần vì câu chuyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà chẳng biết làm sao. Bỗng ngoài sân nổi tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy tinh nghịch đối diện, rất thân thuộc. Không phải người nào khác, đó chính là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng chính là đứa kế bên nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như thị hiếu ăn bim bim chẳng hạn! Tình bạn của chúng tôi đã chính thức khởi đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế đó.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 15
Mỗi người người nào cũng có những người bạn bè thân thiết của riêng mình. Đó có thể là người hợp với bạn về thị hiếu đối với những môn học, những môn thể thao hay đặc biệt hơn đó là người thường xuyên chia sẻ với bạn những buồn vui trong cuộc sống. Riêng với tôi, bạn thân với tôi là một người tôi yêu mến và khâm phục, bạn là người đã trợ giúp tôi rất nhiều trong học tập. Bạn là Minh.
Có cái tên của con trai nhưng thực là Minh lại là một cô gái gầy gò và có vẻ yếu ớt nữa. Vầng trán bạn cao và rộng làm lộ rõ sự thông minh. Đặc biệt, cặp kính tròn xoe khiến mọi người khó nhầm lẫn về học lực của Minh. Bạn học giỏi đều những môn, đặc biệt là môn Văn và môn Anh. những thầy cô giáo và những bạn trong lớp rất yêu quý Minh. Bạn không những học giỏi mà còn là lớp phó học tập kiểu mẫu và hay trợ giúp bạn bè nữa.
Còn tôi, khi mới vào lớp, tôi tiếp thu rất chậm và có phần nhút nhát. Những bài rà soát đầu kì, tôi được điểm rất thấp. Thấy vậy, cô giáo chủ nhiệm liền họp những bạn cán bộ lớp và hỏi xem có người nào có thể trợ giúp tôi không. Thật bất thần, Minh đã giơ tay nhận lời.
Từ khi nhận “trọng trách” ấy, Minh thường xuyên quan tâm, nhắc nhở tôi chép bài và làm bài đầy đủ. Nhưng tính tôi nhút nhát cộng với sự xấu hổ khiến tôi thường né tránh sự trợ giúp của Minh. Thậm chí, có lần tôi còn nói với Minh với giọng đầy bực bội:
– Bạn đừng làm phiền tôi nữa! Bạn đừng nghĩ bạn học giỏi thì có thể muốn làm gì cũng được.
Những tưởng Minh sẽ tự ái, bỏ ngay công việc ấy nhưng không ngờ bạn vẫn quan tâm tới tôi. Tôi vẫn sẽ có thái độ như thế với Minh nếu như không có một ngày…
Hôm ấy, lớp tôi có bài rà soát 45 phút. Suốt một tuần, tôi đã nỗ lực ôn tập rất kĩ vì vừa muốn thay đổi điểm số vừa muốn chứng tỏ mình không cần người nào trợ giúp. Nhưng tới khi làm bài, tôi vẫn không thể làm tốt được. Ngày cô giáo trả hài, nhận điểm 5 trên tay tôi bật khóc vì nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ học khá lên được. Tôi đã nỗ lực rất nhiều rồi mà lại? Tôi đang thút thít khóc thì Minh nhẹ nhõm tới bên và nói:
– Bạn đừng buồn. Mình biết bạn đã nỗ lực rất nhiều nhưng có thể là do bạn chưa có phương pháp học đó thôi. Bạn cho phép mình học cùng bạn nhé? Chỉ một buổi thôi, sau đó nếu như bạn không thích thì chúng mình không học cùng nhau nữa?
Tôi lưỡng lự một tẹo rồi đồng ý. Không ngờ, học cùng Minh tôi thấy rất thú vị. Minh nói nhiều điều về cách học mà tôi chưa hề biết. Nhờ những cách học ấy mà tôi học thuộc nhanh hơn, hiểu bài hơn. Những buổi sau tôi lại tiếp tục học cùng Minh, chia sẻ với Minh rất nhiều chuyện. Và đặc biệt, điểm rà soát của tôi cũng tiến bộ hơn hẳn.
Minh thực sự là một tấm gương tốt cả về học tập và ý thức trợ giúp bạn bè. Tôi tự hứa với mình phải học tập thật tốt để không phụ công Minh đã trợ giúp.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 16
Tôi và Vân chơi với nhau từ năm lớp ba. tới tận bây giờ nó vẫn là đứa bạn thân thiết nhất và hiểu tôi hơn bất kì người nào.
Vân là một đứa cao, to lớn hơn tôi rất nhiều. Mạnh mẽ, vui vẻ và sôi động chính là những từ thích thống nhất để nói về Vân. Trong khi tôi – đứa bạn của nó thì hoàn toàn trái lại: bé nhỏ, nhút nhát và tương đối tự ti. Với tính cách đó nên khi chuyển vào lớp Vân, ban đầu tôi không có bạn. Tôi chỉ lặng lẽ thu mình trong không gian riêng, không trò chuyện, hay nói đúng hơn là không dám bắt chuyện với người nào. Chính chiếc bút chì màu Vân cho tôi trong giờ mĩ thuật đã khởi đầu tình bạn của hai đứa. Nhớ lúc đó tôi đang loay hoay không biết làm thế nào để hoàn thiện hình vẽ ông mặt trời trong khi cây bút chì màu đỏ của tôi không cánh mà bay thì một cánh tay đưa ra, trên đó là thứ tôi cần. Bạn có sử dụng không? Ưu tiên bạn mới tô trước. Dúi bút vào tay tôi, Vân cười hì hì rồi quay lên. Tôi bất thần và cảm động. Không hiểu sao lúc đó, trong trí óc thơ ngây của tôi, Vân như thể là một cô tiên vừa ban cho tôi một phép màu. Từ đó, tình bạn giữa hai đứa khởi đầu.
Trong lớp hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Chúng tôi tới trường cùng nhau, ngồi sắp bàn nhau, cùng học bài và cùng nhau vui chơi. Những lúc tôi bị bắt nạt, Vân luôn là “kiểm soát an ninh” số một của tôi. Âu yếm và hí hước, Vân gọi tôi là Ngố còn tôi gọi nó là Voi con.
Chơi với nhau lâu nên Vân hiểu tôi lắm. Những lúc tôi buồn nó thường tới bên tôi ngồi lặng lẽ, không nói gì. Bởi nó biết những lúc thế này tôi chỉ muốn một không gian yên tĩnh, tôi sợ cảm giác bị thương hại.
Bên ngoài trông Vân có vẻ là một đứa nóng tính như Trương Phi nhưng thực ra nó cũng rất tình cảm. Nó thường viết thư trò chuyện, yên ủi động viên tôi. Nó như một người chị lớn, luôn muốn dang rộng cánh tay chở che cho đứa em gái bé nhỏ của mình vậy.
Khi chúng tôi chia tay để sang trường THPT khác nhau, dù rất ghét ngồi tỉ mẩn làm những đồ trang trí vậy mà vì tôi, nó chịu ngồi cả tuần trong nhà, quyết gấp bằng được nghìn con hạc tặng tôi. Hôm nó mang tới, mặt tươi như hoa, tay đưa tôi một hộp thuỷ tinh rất to, bên trong là bao nhiêu chú hạc xinh xẻo đủ những màu lại còn khuyến mại thêm đôi dây buộc tóc hình xúc xắc rất đáng yêu nữa chứ. Sung sướng và cảm động tới phát khóc, tôi ôm chặt nó, không nói lên lời…
Bây giờ tuy mỗi đứa một trường, gặp nhau không được rất nhiều như trước nên chúng tôi hay nói chuyện với nhau qua điện thoại. Nhờ tác động từ nó mà giờ đây tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn nhút nhát như trước, thậm chí còn rất sôi nổi và hoạt bát. Tôi phải thầm cảm ơn Vân – người bạn yêu quý – đã đánh văng cái tính nhút nhát mãn tính của tôi, giúp tôi hoàn thiện mình hơn. Đối với tôi, Voi con luôn là người bạn mà tôi yêu quý nhất. Không bao giờ tôi muốn đánh rơi người bạn này.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 17
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua bạn nào cả, có tương tự sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với người nào vì tôi cảm thấy tương tự sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm tới những bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ tương tự!
Cho tới một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích người nào học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi sắp tôi, cô dặn tôi phải trợ giúp bạn ấy học tập.
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi kế bên nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “Bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói: “Đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu như bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”.
Trang cười nhẹ “Thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng ngày hôm sau tới lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do láng giềng khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những tri thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và trợ giúp bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau tới từng thị hiếu về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa.
Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái tới thế, tôi đã lắng tai nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. tới giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với những bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn tới mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong thế cục, người nào cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và giữ gìn tình bạn luôn vui vẻ, vững bền.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 18
Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là người lao động nhà máy dệt, về hưu đã sắp 20 năm. Mẹ tôi là người lao động của doanh nghiệp công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm tới tối mò mới về.
Ở sắp nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tôi là học sinh ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà tới hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn yên ủi động viên:
“Hoàn cảnh gia đình ta có rất nhiều vấn đề, con nỗ lực, mẹ con ta nỗ lực.” Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu trở thành học sinh giỏi.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô bạn láng giềng sang chơi. Đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói: “Chữ viết cậu đẹp quá !”
Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi thầm thì hỏi: “Đằng ấy tên gì?”. Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng rúc rích cười…
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc nói chuyện vui, lúc trao đổi về những bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa và khất. Hoàn cảnh nghèo túng, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Không được thấy người sang bắt quàng làm họ”. Bố mẹ Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.
– Cháu chào hai ông bà.
– Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1/6 ở trường về à?
– Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: “Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá !”… Ông bà cho tôi một số món quà, có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ mà tôi hằng ước ao lâu nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhõm vuốt mái tóc tôi và nói: “Thỉnh thoảng cháu sang nhà chưng chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”
Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hoàn cảnh của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục hồ sơ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tôi cả. Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân. Bố mẹ Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.
Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng khuâng nhớ tới kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 19
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình mà còn có cả những người bạn tốt. Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm khác nhau. Có một người bạn mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ùa về. Trong đó có một kỉ niệm em mãi mãi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh – người bạn ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn trợ giúp nhau trong những lúc khó khăn. sắp cuối niên học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời gian dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền không thể tới trường. Bài học trên lớp đều bỏ dở. Một hôm cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ những bạn chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nhờ người nào. Em lo lắng trước kỳ thi sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không sắp nhà bạn nào trong lớp.
bất thần, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo tơi, lặn lội đạp xe tới bệnh viện. Thì ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn trợ giúp em học tập. NhàQuỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo lắnghỏi:
– Cháu đi tương tự bố mẹ có biết không?
– Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu trợ giúp bạn. Quỳnh lễ phép thưa.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn bé nhỏ đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, trôi chảy như cô giáo giảng vậy. Suốt thời gian em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng tới với em. Có những hôm trời mưa to tầm tã, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bố mẹ đưa tới.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải săn sóc đứa em gái mới vừa tròn hai tuổi nên rất vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới vào viện với em. Quỳnh biết được điều đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi mãi ở đó, nói chuyện với em. Thời gian trợ giúp em, cô bạn bỏ tham gia hết lớp học tiếng Anh, lớp học đàn piano mà mình yêu thích. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động vô cùng. Nhờ có Quỳnh mà em có thể bắt kịp những bạn trong lớp, không gặp vấn đề khi quay lại học.
Mẹ em nói với em rằng:
– Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã trợ giúp mình.
Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở nên thân thiết với nhau hơn, luôn nỗ lực cùng nhau học tập tiến bộ.
Cho tới tận ngày hôm nay, em và Quỳnh vẫn là những người bạn tốt của nhau . Kỉ niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình bạn của chúng em. Chúng em luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 20
Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn người nào cũng có một và đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đức bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của tôi.
Thời gian thấm thoắt trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu tôi. Hồi đó ba đứa tôi quậy lắm! Tôi và Loan quậy cũng chẳng thua dứa con trai nào đâu. Nhìn Loan tương đối đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tưoi không chút lo lắng. Còn Phàm thì ra phết 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh nhanh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ tôi ra ruộng bắt cua. Buổi trưa chúng tôi thưòng ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng tôi lại ra đồng thả diều. Mỗi ngày tương tự, chúng tôi lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng tôi lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá tương tự cả.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng tôi tiếp tục những trò quậy phá của mình. ngày hôm nay, mục tiêu của chúng tôi là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi tới cây vú sữa 1 cách an toàn. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho tôi cả.
Tôi leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thìa là người xem chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Tôi chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Tôi bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì tôi không biết bơi! Tôi bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ,thủ công cứ đập đập. Mũi tôi đã khởi đầu không thở đựơc. Tôi sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ tôi và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho tôi vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm.
Tôi vội chộp đựơc áo Phàm và rồi… tôi với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn. Cú đó làm tôi tưởng mình đã chết rồi chứ. nếu như không nhờ Phàm cứu chắc tôi cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm tôi nữa. Phàm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng tôi, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Tôi không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà tôi quên đựơc. Phàm vẫn là một ngưòi bạn tốt của tôi và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ tôi quên được, nó sẽ là hành trang cùng tôi bứơc vào tương lai. Tôi mong một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 21
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đồng hành ta qua nhiều năm tháng và ngày ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những trị giá của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ thơ ngây, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì tác động tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đồng hành nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có nhẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đồng hành: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có thỉnh thoảng bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.
Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu bếp. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn thuần như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ sắp nhau hơn và đó là lần trước tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo trục đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là trong khi chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. bởi vậy cho nên chúng ta người nào cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 22
Tuổi thơ tôi luôn gắn liền với những cánh đồng, những cánh cò, những con diều vi vu mùa hè và cả những lời rủ rê chơi bời của Ròm, thằng bạn thuở nhỏ của tôi.
Ròm là láng giềng nhà tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bú sữa. Thật ra nó có tên họ tử tế nhưng bọn tôi người nào cũng gọi nó là Ròm, nhất là mỗi khi nó ở trần, lòi cả xương sườn ra. Nói thế thôi chứ bọn trẻ nhà quê chúng tôi người nào cũng èo uột cả, chẳng hơn gì nó đâu nhưng gọi mãi rồi quen. Mà cũng lạ, tuy nó là con trai, lại cao hơn tôi cả khúc nhưng lại cứ bị tôi nạt! không biết nó có cảm giác gì khi bị tôi sai mà cái đầu bù xù của nó cứ gật đầu lia lịa, cười cười rồi làm ngay. Đúng là thằng đần! Thế nhưng lâu lâu nó lại rủ tôi đi xem hát ở đầu làng nữa cơ. Và đối với tôi, nó là thằng bạn tốt nhất trên đời.
Tôi và nó hay chơi ở sắp bờ sông, 1 nơi êm dịu và yên lành vô cùng. Nhưng ấy chỉ là ngay khúc sông đó thôi, chứ còn bên kia sông thì không người nào dám léo hánh tới bao giờ. Đó là ngôi nhà của bà 5 xóm dưới. Hồi đó bà sống ở đó nhưng cách đây vài năm khi con bà chết trôi thì bà chuyển về xóm dưới sống cùng họ hàng.
Thế là ngôi nhà bỏ trống, Và từ đó chẳng biết từ đâu lại có tin đồn ngôi nhà có ma! Lúc đầu vài đứa biết rồi từ từ hết người này tới người kia và rồi cả xóm người nào cũng đồn ầm lên. Không biết người đồn có thật nhìn thấy con ma bay là đàn gì đó hay không nhưng cả tôi và thằng Ròm đều thấy lạnh ớn. Tuy thế nhưng khu đồng cỏ đã bị tụi thằng Tí, thằng Tèo giành chơi nên tụi tôi đành phải “dũng cảm” chơi ở mé sông; và lại ban ngày thì ma nào lại dám nhát bọn tôi.
Nhưng quả thực là lâu lâu tôi cũng khá tò mò về chuyện ma quỷ đó và tôi cũng đã từng rủ thằng Ròm đi khám phá 1 phen nhưng nó chuyên môn từ chối, thằng coi vậy mà nhát! Nhưng nó không né mãi được, thằng Tí quậy ấy đã ngang nhiên thách bọn tôi đi vào ngôi nhà hoang ấy đương nhiên là 1 người như tôi không đời nào lại để bị khinh thường thế được, thế là tôi đồng ý. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi lại hối tiếc cái tính anh hùng rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy thằng Ròm cũng chẳng hơn gì, nó mới nghe tôi nói mà đã la oai oái cả lên, lại càng làm tôi nhụt chí anh hùng.
Nhưng để bảo vệ danh dự tôi nhất quyết phải đi, thế là tôi năn nỉ, năn nỉ, rồi bắt buộc, và cả hăm dọa thằng quỉ đó. may mắn là nó biết sợ nên đồng ý liền. thế là tối đó bọn tôi trốn ba mẹ chạy ù ra bờ sông bọn thằng Tí đã chờ sẵn nhưng tụi nó không vô mà lại núp sau bụi tre xem bọn tôi. Tôi ra vẻ tĩnh tâm kéo ngay thằng Ròm vào trong dưới những cặp mắt đầy ngưỡng mộ của tụi nó, nhưng có người nào biết rằng tôi đang toát cả mồ hôi. Tôi rất sợ bóng tối! thằng Ròm không biết thì sao chứ khi tôi bóp chặt tay nó, nó la oai oái cả lên.
Vào tới giữa nhà cũng chưa thấy gì, vẫn là bóng tối và những cơn gió lùa. Tuy đã bớt sợ nhưng sao tôi hồi hộp quá. Tôi tưởng tượng không biết con ma này sẽ ra sao… ốm, mập? cao, thấp? bay hay là đi như con người ? Eo ôi, nghĩ tới thế tôi rùng cả mình… RẦM…
Bố, mẹ, bà nội, thằng Ròm…mọi người đều xung quanh tôi cả. Thằng Ròm kể khi cánh cửa sổ chợt đóng sầm lại, nó cứng cả người, đang tính lôi tôi ra thì mới trông thấy tôi đã mất tiêu, kinh hoàng, mò mẫm mãi thì phát hiện ra tôi đây nằm thẳng đơ dưới sàn! Nó sợ quá chạy đi kiếm người lớn. Tụi thằng Tí thấy Ròm chạy, sợ quá cũng toán loạn cả lên. Tối đó tôi bị 1 trận tơi tả, bố quất mấy phát đau điếng cả người, còn nội thì cứ ngồi niệm phật, sợ tôi bị ma ám! thằng Ròm cũng chẳng hơn gì tôi, cũng tơi bời. Đúng là 1 buổi tối nhớ đời!
Sau này thằng Ròm chuyển lên thành phố học, bỏ lại tôi đây 1 mình ở trường huyện, buồn chết được. Tuy thế kỉ niệm này sẽ luôn nằm mãi ở 1 ngăn nào đó trong tim tôi. Hy vọng tới 1 ngày, tôi và nó lại cùng đi thả diều, bắt bướm..với nhau, và nhất định thăm lại ngôi nhà năm nào, mặc dù giờ nó đã trở thành 1 mảnh vườn tuyệt đẹp.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 23
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời thơ ấu đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại sắp nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương tới nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên phố bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất vô lăng, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên phố. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi thận trọng nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đưa tôi tới trường học, trên phố đi cậu ấy liên tục hỏi tôi “cậu có đau lắm không?”, rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và yên ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt tương tự.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và giữ gìn tình bạn đẹp của chúng tôi.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 – Mẫu 24
Em có một người bạn rất thân, chúng em chơi chung với nhau từ khi còn là đứa trẻ lên ba, lên bốn. Bạn ấy tên Giàu, em và Giàu có với nhau rất nhiều kỉ niệm trong đó em nhớ nhất là lần chúng em chơi trò mèo và chuột dưới ao.
Chúng em là hai cô gái sinh ra ở một vùng quê nên rất dễ trông thấy bằng nước da đen nhẻm và cái dáng nhỏ gầy gầy. Giàu ít nói, ít khóc, làm việc nhà rất giỏi, còn em thì trái lại. Chúng em như hai mảnh ghép trái ngược nhau nhưng lại thân thiết hòa hợp cùng nhau. Mặc dù là bạn bè nhưng em chẳng khác nào một cô em gái nũng nịu, hay giận hờn còn Giàu trở thành một người chị khó tính, đảm đang. Lần đó em rủ bạn ấy chơi trò mèo bắt chuột trong ao. Phía sau nhà Giàu có một cái ao khá lớn và nước rất sâu, lúc đó em không hề biết sợ dù em vẫn chưa biết bơi. Em đóng vai là chiến binh chuột và trang bị bằng chiếc phao được cột từ hai trái dừa khô. Giàu làm con mèo hay bắt chuột và đuổi theo bắt em. Trên cái ao sau nhà, tiếng cười rộn lên cùng với tiếng nước bắn tung tóe:
Lại đây, mèo ơi!
Hãy đợi đó! chuột ơi.
Em đang bơi giữa dòng thì bỗng dây của hai trái dừa nối vào nhau bị đứt, em chìm xuống nước chỉ kịp la lên kêu cứu. Giàu bơi thật nhanh lại chỗ em và nắm áo em bơi ngược lên bờ. Cả hai đều đuối sức do chơi đùa, cũng may là em vớ được một khúc thân chuối. Lên được bờ, em và bạn ấy ngồi thở hổn hển, gương mặt đứa nào cũng tái xanh vì sợ hãi. Về nhà, chẳng người nào dám nói với cha mẹ nhưng ngày ngày hôm sau chúng em hứa nhau ra bờ sông tập bơi. Em quyết tâm sẽ học bơi còn Giàu hứa sẽ dạy em tới khi nào em bơi thật giỏi.
Chúng em giờ đã lớn nhưng mỗi lần nhắc lại kỉ niệm ngày thơ ấu, em đều cảm thấy rất vui. Rất may mắn là em và Giàu vẫn là bạn của nhau, vẫn có thể trò chuyện cùng nhau dù không còn học cùng trường nữa. Cảm ơn người bạn thân, cảm ơn những kỉ niệm đẹp giúp em thêm động lực phấn đấu cho tương lai.
*******************
Trên đây là 24 bài văn mẫu Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 hay nhất được thầy cô tổng hợp từ những bài văn của những em học sinh giỏi. Hy vọng sẽ là tài liệu giúp những em trau dồi vốn từ, củng cố kỹ năng viết bài văn kể lại kỷ niệm với người bạn thân đạt điểm cao. Thầy cô chúc những em học tập thật tốt nhé.
Đăng bởi: Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Chuyên mục: Giáo dục
Bản quyền bài viết thuộc THPTSocTrang.Edu.Vn. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: cmm.edu.vn
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục