tìm hiểu một bài thơ viết về chưng Hồ đã gây cho em nhiều xúc động hơn cả

Đề bài: tìm hiểu một bài thơ viết về chưng Hồ đã gây cho em nhiều xúc động hơn cả

phan tich mot bai tho viet ve bac ho da gay cho em nhieu xuc dong hon ca

Bạn đang xem bài: tìm hiểu một bài thơ viết về chưng Hồ đã gây cho em nhiều xúc động hơn cả

 

Bài làm:

Cách đây sắp 40 năm về trước, chủ toạ Hồ Chí Minh vĩ đại đã rời xa dân tộc Việt Nam, đi vào giấc ngủ thiên thu mãi mãi. Cả nước ta rơi vào đau thương ngập tràn, hàng triệu đồng bào Việt Nam đã khóc tiễn đưa chưng. Người ra đi mà lòng vẫn luôn đau đáu một nỗi lo cho dân tộc, Người chẳng bao giờ dành riêng cho mình một một thứ gì hết. Chỉ tới trước lúc ra đi, chưng mới lại thèm nghe một câu hò ví dặm Nghệ Tĩnh, một làn dân ca Quan họ Bắc Ninh, rồi mới yên lòng ra đi mãi mãi. Tố Hữu đã xót xa khóc trong bài thơ chưng ơi của mình rằng: “Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa/Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…”. chưng mất đi là nỗi đớn đau, mất mát to lớn vô cùng, nền văn học Việt Nam đã lưu lại hàng nghìn bài thơ của nhiều tác giả viết để tưởng nhớ về người cha già kính mến của dân tộc. Trong đó gây nhiều xúc động hơn cả là bài thơ Viếng lăng chưng của thi sĩ Viễn Phương, mà những xúc cảm lắng đọng trong nó vẫn còn nguyên trị giá cho tới tận bây giờ.

Viễn Phương trong tâm trạng của một người con, một người cháu thèm khát được gặp chưng Hồ, dù tham gia cách mệnh đã lâu nhưng chưa từng được họp mặt chưng, điều đó đã để lại nhiều nỗi tiếc nuối trong lòng tác giả. Năm 1976, sau khi Việt Nam được độc lập, thống nhất hai miền Nam – Bắc, lăng của chủ toạ Hồ Chí Minh vừa được khánh thành không lâu, thì Viễn Phương đã rất may mắn được là một rong những đội viên miền Nam trước hết ra viếng lăng chưng. Điều này đã để lại trong lòng tác giả những xúc cảm và ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, đó là nỗi vui sướng, niềm xúc động, dù chưng đã đi xa nhưng giờ đây thi sĩ cũng đã được thăm chưng một lần, đó là niềm vinh dự và hạnh phúc biết bao.

thi sĩ tới lăng chưng với một nỗi niềm hồi hộp, thương nhớ và rất đỗi nghẹn ngào, tựa đứa cháu nhỏ về thăm một người thân yêu kính trong gia đình. Viễn Phương sử dụng cái cách xưng hô thật thân tình, sắp gũi biết bao “Con ở miền Nam ra thăm lăng chưng”, tựa như một đứa bé hồn nhiên nhớ chưng vây, rất đỗi trong sáng và bổi hổi. Đọc từng vần thơ ta như tưởng thấy Viễn Phương đang bước chầm chậm, nhìn ngắm quang cảnh quanh lăng như để thu hết vào lòng nơi chưng yên giấc ngủ nghìn thu, để cho thỏa nỗi thương nhớ. Chẳng vậy mà mới từ đằng xa nhìn lại, tác giả “Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát”, hàng tre ấy như đánh vào lòng tác giả một cảm giác thân thuộc, sắp gũi khiến thi sĩ phải thốt lên rằng: “Ôi, hàng tre xanh xanh Việt Nam”. Hàng tre ấy là biểu tượng của dân tộc anh hùng, biểu tượng của một quốc gia đã hơn 4000 năm văn hiến, dân tộc Việt Nam gắn bó với tre xanh và lưu giữ những phẩm chất cao quý tốt đẹp của thứ cây tuy giản dị, mộc mạc mà lại mang nhiều trị giá biểu tượng thật cao quý. Hàng tre ấy hiên ngang, lẫm liệt, lại tràn đầy sức sống dù cho qua bao tháng năm tre vẫn dai sức, kiên cường, tre vẫn thẳng hàng dẫu “bão táp mưa sa”. Tre vẫn mọc thành bờ, thành bụi, thành lũy làm lá chắn cho dân tộc Việt Nam, cũng tựa như tấm lòng kết đoàn gắn bó của nhân dân ta những năm tháng còn khói lửa chiến tranh. Thế đó, tre giản dị, bao dung, tre cũng tựa như từng người con Việt Nam đang quây quần bên lăng chưng, che chắn bảo vệ cho chưng một giấc ngủ bình yên. Bởi suốt thế cuộc chưng đã che chắn cho chúng con với tư cách một người cha già vĩ đại rồi.

Viễn Phương rất tinh tế khi đưa vào thơ mình một hình ảnh sóng đôi thật đẹp, thật vĩ đại “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng/Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Hình ảnh ẩn dụ ấy là tấm lòng ngợi ca mà Viễn Phương dành cho chưng, nếu như ngoài kia mặt trời là của nhân loại, của tự nhiên thì chưng chính là mặt trời chân lý, mặt trời tư tưởng sáng ngời đang rọi bước cho con dân Việt Nam. Tầm vóc của chưng trở nên thật to lớn và vĩnh cửu sánh ngang với thiên nhiên tạo hóa, càng khẳng định một điều chưng mãi sống trong trái tim và tâm trí của nhân dân Việt Nam, chẳng phai mờ. Khi viếng lăng chưng, Viễn Phương nhìn dòng người đang bước chầm chậm, tựa như một dòng chảy chẳng bao giờ ngừng lại cứ nối đuôi nhau như thế và bao trùm trong cái dòng người ấy là nỗi nhớ triền miên, dằng dai không bao giờ nguôi ngoai. Cái xúc cảm tiếc thương trong trái tim những người đi viếng tựa như những đóa hoa thơm thảo, kết thành vòng, thành tràng hoa thật đẹp, thật trân trọng gửi tới chưng. Gửi tới 79 mùa xuân, cũng là 79 năm thế cuộc quý giá mà Người đã dành hết cho cả dân tộc Việt Nam, cho sự nghiệp cách mệnh vĩ đại.

Rồi khi đã được vào trong lăng, được nhìn thấy chưng nằm yên lặng trong hòm kính sáng người, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, trang nghiêm mà tĩnh lặng niềm xúc động của tác giả lại càng dâng trào hơn nữa. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi được nhìn thấy chưng, nhưng tác giả giả đã có những liêng tưởng thật đẹp, tưởng như chưng đang nằm dưới vầng trăng sáng dịu hiền, thân thể chưng được mẹ thiên nhiên chiếu sáng bảo vệ, bao bọc và nâng niu. Điều đó càng chứng tỏ cái tầm vóc vĩ đại của chủ toạ Hồ Chí Minh. Tuy chưng nằm ngủ thật bình yên, thật đẹp đẽ và cao quý nhưng tác giả cũng không thể ngăn nổi nỗi xót xa đớn đau trong lòng mình. Viễn Phương đã cố nhắc nhở “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi”, ý nói chưng vẫn sống mãi trong lòng người dân Việt Nam, nhưng điều đó cũng không thể bù đắp nỗi mất mát to lớn khi chưng ra đi. trong khi giờ đây chẳng còn có thể được nghe tiếng chưng ôn tồn giảng giải, chẳng được thấy chưng cười thật hiền từ nữa, chỉ còn thấy chưng thật yên lặng chìm vào giấc ngủ mãi mãi. Điều đó là nỗi đớn đau không thể bù đắp cứ nhói lên trong tim của thi sĩ, một nỗi đau khắc khoải đầy xót xa.

Mới chỉ được gặp chưng ngày đây thôi, nhưng ngày mai lại đã phải lên đường về với miền Nam thân yêu, phải xa chưng, trong trái tim người thi sĩ tràn đầy cảm giác không nỡ ra đi. Cứ nghĩ tới chưng nằm đây còn cháu lại phải xa chưng, mà chưa biết tới ngày gặp lại, Viễn Phương bỗng thấy thương chưng tới “trào nước mắt”. thi sĩ có cái ước nguyện được hóa thành chim, thành hoa, thành những cây tre sống quanh lăng chưng, để ngày ngày được sắp gũi trông nom, cho thỏa nỗi lòng thương nhớ. Đó là những ước muốn thật cao cả, đẹp đẽ, là sự tự nguyện hy sinh, là chứng minh cho tấm lòng yêu kính và tiếc thương vô cùng của Viễn Phương cũng là của nhân dân Việt Nam dành cho chưng.

Dù chưng đã đi xa rất xa, để lại trong lòng hàng triệu người dân Việt Nam nỗi đớn đau vô cùng sâu sắc. Nhưng những tư tưởng, những bài học đạo đức những lời chưng dạy vẫn luôn hằn sâu trong trí tưởng của từng người. chưng sẽ mãi sống trong trái tim, trong tâm hồn của nhân dân Việt Nam sau này và mãi mãi về sau. Bằng giọng thơ rất đỗi tâm tình, trong sáng, tràn đầy xúc cảm xót thương Viễn Phương đã đưa bài thơ Viếng lăng chưng thành một bài thơ có sức lay động, đi vào lòng của người đọc bằng những sự xúc động rất đỗi chân tình, xót xa.

kế bên bài làm văn tìm hiểu một bài thơ viết về chưng Hồ đã gây cho em nhiều xúc động hơn cả, những bạn học sinh và thầy cô giáo có thể tham khảo thêm nhiều hơn nữa những bài văn mẫu nghị luận văn học khác như tìm hiểu bài thơ Mây và sóng, tìm hiểu bài thơ Viếng lăng chưng của Viễn Phương, tìm hiểu bức tranh đời sống con người trong tác phẩm Chiều tối, tìm hiểu bài thơ Nhật ký trong tù, tìm hiểu Tuyên ngôn độc lập của Hồ Chí Minh hay rất nhiều những bài văn mẫu hay, hữu ích khác

Bản quyền bài viết thuộc Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: https://cmm.edu.vn

Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục

Related Posts