Đề bài: Tình yêu quê hương trong hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê
Bạn đang xem bài: Tình yêu quê hương trong hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê
Bài văn mẫu Tình yêu quê hương trong hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê
Bài mẫu: Tình yêu quê hương trong hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê
Quê hương nếu như người nào không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
(Quê hương – Đỗ Trung Quân)
Quê hương trong mỗi chúng ta là những gì sắp gũi, bình dị nhưng rất đỗi thiêng liêng. Với Đỗ Trung Quân quê hương là chùm khế ngọt, là cánh diều biếc, trục đường đi học, là tuổi thơ tắm nắng trưa hè. Còn với Lý Bạch và Hạ Tri Chương thì quê hương chính là gia đình, xóm làng và những kỉ niệm thơ dại. Dẫu kỉ niệm khác nhau nhưng ở họ đều có chung một tình yêu thương cháy bỏng.
Đời hiệp khách chống kiếm lãng du xa quê từ thuở nhỏ. Đêm nay ngừng chân nơi quán trọ, Lý Bạch lại bắt gặp ánh trăng thân thuộc ngày nào, ánh trăng đêm nay sáng quá, ánh trăng sáng tận đầu giường nơi lữ khách ngơi chân. Ánh trăng đêm nay lạ quá, trăng tràn khắp nẻo, lan ra bao phủ khắp không gian. Đêm vắng, trên mặt đất những giọt sương như những hạt ngọc lung linh. Trăng đêm nay đẹp khiến không người nào có thể hững hờ trước sự choáng ngợp của ánh sáng. Lòng lữ khách bổi hổi xao xuyến say sưa trước cảnh đêm trăng. Thi nhân tìm thấy trong không gian tĩnh lặng ấy khá ấm của quê hương đang lan toả khắp căn phòng:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Rất tự nhiên ngẩng đầu ngắm trăng sáng. Ánh trăng đêm nay gợi nhớ về những kỉ niệm ngày nào trên núi Nga Mi. Nỗi niềm nhớ về quê hương đang trĩu nặng trong lòng, tác giả động lòng nhớ về quá khứ, xót xa thay khi nhìn thấy đang ở quê người. Và cũng rất tự nhiên hành động:
Cúi đầu nhớ cố quốc
Nó như một sự phản xạ không điều kiện như nằm ngoái ý thức. Dưới ánh trăng khuya một lữ khách đang ngóng mắt về quê hương nơi ấy có mẹ già tảo tần sớm hôm, có bà con láng giềng thân thuộc, có đám bạn chăn trâu thổi sáo, những đêm trăng ríu rít nô đùa, họ bây giờ ra sao? Quê hương vẫn thế hay có gì thay đổi. Hỏi mà như để khẳng định với chính mình! và dĩ nhiên khi đôi chân lãng du đã mỏi mệt thì người nào cũng trở lại quê hương. Về với quê hương là về với mẹ, người mẹ ấy vẫn từng ngày từng giờ dang rộng cánh tay chào đón những đứa con.
Với Lý Bạch ánh trăng gợi nhớ về quê hương. Còn Hạ Tri Chương cũng xa quê từ ngày thơ ấu, lứa tuổi đúng ra phải được sống trọn với quê hương nhưng buồn thay:
Khi đi trẻ, lúc về già
Giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao
Sống ở kinh đô Tràng An sầm uất đua chen, lòng tác giả thổn thức chờ ngày về với mẹ. Niềm khắc khoải mong chờ ấy đau đáu bên lòng. Khi đi mái tóc vẫn còn xanh và khi trở lại thì tóc đà khác bao. Tóc đã nhuộm màu thời gian, nhưng giọng quê, hồn quê thì không hề thay đổi. Chất quê hương đã ăn sâu vào trong máu thịt, nó trở thành giọt máu nuôi sống bản thân. Cảm động xiết bao, thời gian xa vắng, tấm lòng với quê son sắt thuỷ chung. Trong cái giọng quê vẫn thế ấy là sự thuỷ chung được trải nghiệm bằng thời gian. Trở lại quê hương sau sắp hết cuộc thế xa vắng lòng sao lại không man mác ngậm ngùi. nếu như như Lý Bạch có ánh trăng gợi nhớ về quê hương thì Hạ Tri Chương là lũ trẻ nơi đầu xóm. Nghịch lý là lũ trẻ kia không biết ông là người nào:
Trẻ con nhìn lạ không chào
Hỏi rằng: khách ở chốn nào lại chơi
Trở lại quê hương, mái đầu tóc đã pha sương. Bao năm xa vắng nay mới được trở về đất mẹ. Tuy xa vắng quê hương trong khoảng thời gian đằng đẵng nhưng giọng quê – giọng của quê hương đất mẹ vẫn không thay đổi. Điều đó chứng tỏ rằng với Hạ Tri Chương quê hương là những gì thiêng liêng nhất. Và tương tự thì dù thời gian và con người có thay đổi nhưng tình cảm với quê hương thì không bao giờ thay đổi.
Không khỏi xúc động cho hai con người, họ có những tình cảnh khác nhau nhưng tình yêu quê hương thì hoàn toàn đồng điệu. Trong lòng hai thi sĩ nỗi nhớ quê hương luôn ăn sâu vào trong tiềm thức, nó luôn túc trực trong trái tim của mỗi người. Thế mới biết quê hương là nguồn cảm hứng mãnh liệt và được thể hiện ở những cung bậc khác nhau, mức độ khác nhau qua những kỉ niệm khác nhau.
Đúng vậy quê hương trong thơ Đỗ Trung Quân cũng thật bình dị mà sâu sắc: chùm khế ngọt, con diều biếc, trục đường đi học… còn với Tế hanh hao thì quê hương hiện lên là làng chài ven biển, con thuyền lướt sóng… Hai tiếng quê hương sao nghe xúc động tới thế.
Cùng một chủ đề là tình yêu quê hương mà mỗi tác giả lại có cách biểu lộ khác nhau. Để rồi khi bài thơ khép lại những người nào chưa từng nhớ quê nhà cũng nao lòng tìm đọc những dòng thơ. Hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch cua Lý Bạch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê của Hạ Tri Chương đã để lại trong lòng chúng ta bao tình cảm thiêng liêng, trân trọng với gia đình và quê hương yêu dấu.
Ngoài Tình yêu quê hương trong hai bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê, để học tốt Ngữ Văn 7 hơn những em cần tìm hiểu thêm những bài viết khác như Phát biểu cảm tưởng về bài thơ cảm tưởng trong đêm tịch mịch cũng như Soạn bài cảm tưởng trong đêm tịch mịch nằm trong phần chương trình Ngữ Văn lớp 7.
Tìm hiểu chi tiết nội dung phần Soạn bài Mùa xuân của tôi để học tốt môn Ngữ Văn 7 hơn.
kế bên nội dung đã học, những em cần chuẩn bị bài học sắp tới với phần Soạn bài Chơi chữ để nắm vững những tri thức Ngữ Văn 7 của mình.
Bản quyền bài viết thuộc Trường Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://cmm.edu.vn
https://cmm.edu.vn/tinh-yeu-que-huong-trong-hai-bai-tho-cam-nghi-trong-dem-thanh-tinh-va-ngau-nhien-viet-nhan-buoi-moi-ve-que/
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Giáo dục