Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em hay nhất (dàn ý – 3 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em
Đề bài:Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em
Bạn đang xem bài: Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em hay nhất (dàn ý – 3 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Dàn ý Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em
1. Mở bài
Giới thiệu về bài học đường đời đầu tiên của mình
2. Thân bài
– Bài học ấy diễn ra khi nào?
+ Năm 11 tuổi, khi lên lớp 6
– Hoàn cảnh khi ấy như nào?
+ Sống xa nhà
+ Học tập tại một trường cấp hai trên thành phố
– Không gian, thời gian tác động đến cảm xúc của em lúc ấy như nào?
+ Ngôi trường rộng, sáng sủa => Cảm thấy nhỏ bé, nhớ trường cũ
+ Sự nhộn nhịp, tấp nập => Cảm thấy cô đơn
+ Cha mẹ đưa đón con cái đi học => Cảm thấy buồn, nhớ đến cha mẹ ở nhà
– Suy nghĩ của em lúc ấy như nào?
+ Thấy buồn và hối hận về những suy nghĩ nông nổi, dại dột của mình
+ Muốn quay về những ngày được sống cùng cha mẹ
+ Cảm thấy mệt mỏi về những bất công trong cuộc sống
– Em rút ra được gì qua bài học ấy?
3. Kết bài
Khẳng định lại giá trị của bài học đường đời đầu tiên ấy
Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em – mẫu 1
Cuộc sống không như con người ta thường nghĩ, luôn ẩn chứa những bất ngờ và khó khăn không lường trước được. Đi bên cạnh đó cũng là những đau thương, mất mát mà con người ta buộc phải trải qua để có thể trưởng thành và vững vàng hơn. Ai cũng cần những bài học như vậy để biết trân trọng, biết nâng niu. Và bài học đường đời đầu tiên của tôi là việc sống và học tập xa gia đình yêu dấu của mình.
Để trưởng thành, để có đầy đủ kiến thức vững bước trên con đường tương lai của mình chắc hẳn ai cũng cần phải đi học. Học tập là con đường ngắn nhất, là cách đầu tư hiệu quả nhất cho tương lai của mỗi người, và đúng như vậy tôi được gia đình đầu tư một cách chăm chút cho việc học.
Năm ấy khi tôi 11 tuổi và bước chân sang cánh cửa của trường cấp hai, mọi thứ hoàn toàn xa lạ với tôi. Từ bạn bè, cô thầy cho đến môi trường học tập, mọi thứ thực sự xa lạ và quá khó khăn cho việc hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Mới vài tháng trước thôi tôi vẫn còn đang quằn quại trong nỗi đau của sự chia ly, đó là khi phải rời xa mái trường cũ, rời xa bạn bè, thầy cô thân thuộc mà mình đã gắn bó từng ấy ngày. Từng kỉ niệm, có vui có buồn đều như khắc sâu vào tiềm thức của tôi vậy, đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay bật khóc khi nghĩ đến cảnh tượng chia ly ấy, lòng tôi buồn nhưng cũng đầy hối hận, day dứt về những việc còn chưa làm được. Năm nay tôi được bố mẹ cho lên học ở ngôi trường cấp hai trên thành phố, gia đình luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để tôi được đi học và phát huy hết khả năng của mình. Ngôi trường mới nằm ở trên thành phố nhộn nhịp, sáng sủa và khang trang, khuôn viên trường rất rộng lớn và khung cảnh cũng rất đẹp. Thế nhưng trong lòng tôi lại chẳng hề thấy hạnh phúc, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Tôi thấy lạc lõng và mỏi mệt lắm. Hàng ngày cứ phải đến trường, gặp những người bạn lạ hoắc rồi lại cố gượng cười xã giao với nhau vài câu, nhìn dòng người xe cộ tấp nập trên phố lòng tôi lại thêm buồn. Nhớ về cha mẹ dưới quê và tự hỏi giờ họ đang làm gì nhỉ? Tầm này chắc bố đang vất vả đi xây còn mẹ đang miệt mài làm ruộng, gia đình tôi cũng chẳng có gì gọi là khá giả thế nhưng lại luôn cố gắng hết sức để lo cho tương lai của anh em chúng tôi. Còn anh tôi thì vẫn đang chật vật xin công ăn việc làm, từ khi tốt nghiệp đại học xong, tưởng rằng cầm chắc trên tay tấm bằng là có thể dễ dàng xin việc thế nhưng mọi chuyện không phải như thế. Giữa việc học theo đam mê của mình và nhu cầu của xã hội thì anh tôi đã chọn theo đam mê, và điều đó đã khiến cho cuộc đời của anh thêm mỏi mệt.
Tôi nhìn ra phía xa xa, tầm này cha mẹ đưa đón con cái mình đi học, họ cười nói rất vui vẻ và hạnh phúc, tự nhiên tôi lại thấy tim mình thắt lại, cảm thấy mình thật cô đơn và nhỏ bé. Lạc lõng giữa dòng người đong đầy hạnh phúc đang cười nói vui vẻ tôi lại thấy mình thêm cô đơn, cảm giác ấy như thể tôi là người đến từ một thế giới khác và thế giới này chẳng thuộc về tôi, phải chăng mình chỉ là một người qua đường, một kẻ cô đơn với trái tim đầy cô quạnh.
Cuộc sống dạy ta vô vàn bài học, sau mỗi vấp ngã ta lại tự mình đứng dậy, có đau đớn, mất mát con người ta mới có thể trưởng thành. Cuộc đời không êm đẹp như chúng ta tưởng, ngoài kia la bao la thế giới, là bộn bề bon chen mà chẳng hay đôi chân ta có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Và khi tuyệt vọng nhất, đớn đau nhất ta mới nhận ra ai là người thật lòng với mình, ai là người luôn dõi theo từng bước chân của mình. Và không ai khác đó chính là gia đình, những người thân thương luôn cho đi mà không cần nhận lại, ta được nhận tình thương vô điều kiện, mặc cho ta có mắc bao nhiêu lầm lỗi, ta khiến họ tổn thương. Vậy mà đôi khi chỉ vì vài lời nhắc nhở, đôi chút quan tâm từ mọi người mà bản thân mình lại cảm thấy đó là áp lực, lúc ấy lại muốn trưởng thành thật nhanh để thoát khỏi sự bao bọc của họ. Lớn lên ra ngoài đời, phải sống, phải bon chen với bao nhiêu con người, ngần ấy chuyện của cuộc sống bộn bề. Ta bị tổn thương, chịu oan ức, có những chuyện tưởng chừng như vô lý đến thế và có nghĩ cũng chẳng dám tin, vậy mà mọi thứ lại xảy đến với ta, hết bi kịch này đến bi kịch khác đổ ập lên cuộc đời bé nhỏ của mình. Gục ngã, mỏi mệt như thế mới biết trân trọng những ngày tháng nhỏ bé được gia đình chở che.
Ở nhà mình là công chúa với cha mẹ nhưng ra ngoài xã hội mình là một con người bình thường không hơn không kém, mình thành công, mình tài giỏi thì được người khác tán thưởng tung hô, nhiều kẻ cũng cứ thế mà hùa theo giở trò nịnh bợ, khi mình thất bại thì chẳng có lấy một người ở bên, người chạy đi, kẻ chạy lại nhưng sau cũng chẳng có ai thật lòng mong cho ta có cuộc sống yên bình. Ngoài gia đình thì không có ai, không một ai cả. Cùng là một sự việc thế nhưng với mỗi người lại có những cách hiểu khác nhau, tôi không làm sai, tôi chẳng hề mắc lỗi thế nhưng sau cùng tôi lại là người phải gánh chịu hậu quả, vì không ai lên tiếng bảo vệ tôi, không ai biết, không ai hiểu hay thậm chí là họ có biết nhưng không lên tiếng vì sợ mang phiền phức về mình. Nhiều lúc cô đơn khiến tôi mỏi mệt, phấn đấu học đến thế, cặm cụi chăm chút cố gắng từng tí một thế nhưng mọi sự cố gắng lại được đánh giá bằng điểm số, nhiều khi tôi nghĩ đó chỉ là một con số không hơn không kém vậy mà lại có thể quyết định cả một quá trình học tập đầy cố gắng của mình. Lúc mình phấn đấu, lúc mình cố gắng đến thế đâu có ai biết, chẳng ai hay mình đã cố gắng thế nào và họ chỉ quan tâm đến những con số ấy mà đã đưa ra nhận xét về cả quá trình học tập của mình. Xa nhà, xa cha mẹ, sống một mình giúp tôi trở nên tự lập nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải sống với cô đơn, những lúc mỏi mệt khó khăn nhất, những lúc cần người thấu hiểu nhất thì lại chẳng có ai bên mình, tôi không gọi điện về kể lể với cha mẹ vì họ cũng đã đủ vất vả rồi, lo học phí, lo ăn ở của tôi đã quá mỏi mệt rồi. Vậy là tôi chọn cách im lặng, sống với đủ thứ đớn đau, bất mãn ở trên đời.
Mãi sau này đây tôi mới hiểu được rằng gia đình là điểm tựa, là nơi bình yên nhất mà tôi có thể dựa vào. Ngoài kia rộng lớn muôn vạn trò lừa bịp nếu không tỉnh táo sẽ bị cuốn vào đó lúc nào không hay, và tôi phải thật tỉnh táo, phấn đấu hết sức mình để đạt được thành công trong học tập. Phải sống thật tốt, thật kiên cường, sống vì cả những cố gắng và tâm huyết mà cha mẹ đã dành cho tôi.
Không ai sống trên đời mà không phải trải qua đau thương, mất mát. Có tổn thương, mất mát con người ta mới biết trân trọng và nâng niu. Cuộc sống dạy ta muôn vàn bài học, mỗi bài học đều phải trả giá. Và để trưởng thành như ngày hôm nay tôi đã phải trả giá rất nhiều, nhưng mỗi người, mỗi sự việc xảy đến với cuộc đời chúng ta đều có nguyên do của nó, sau tất cả ta sẽ trưởng thành và vững vàng hơn, biết trân trọng mọi thứ hơn. Và bài học đường đời đầu tiên của tôi đã dạy tôi nhiều điều như thế, sống để yêu thương và trân trọng, sống thay cả những cố gắng của những người luôn ủng hộ và quan tâm mình.
Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em – mẫu 2
Em là một đứa con hư. Lúc nào em cũng tự trách mình như vậy, mặc dù đã ba bốn năm nay em chưa bao giờ làm điều gì khiến cha mẹ phải phiền lòng. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu mà cái bài học đường đời đầu tiên của em vẫn không hề phai nhạt. Nó vẫn trở về khiến em luôn day dứt và nhói đau.
Ngày ấy em đang học lớp 3. Nhà chỉ có một mình nên em được cả cha và mẹ nuông chiều. Lũ bạn chơi cùng không đứa nào được sung sướng như em. Nhưng tất cả lại bắt đầu từ đó.
Sống cùng gia đình em còn có thêm bà nội. Trong nhà chỉ có bà là hay nhắc nhở những thói quen xấu của em. Nội nói: sáng dậy con phải thu dọn giường chiếu gọn gàng, chỗ nghỉ lúc nào cũng phải ngăn nắp. Đi học về hay lúc học bài xong, con nhớ cất gọn đồ dùng học tập. Con chớ mải chơi, phải chú ý vào việc học hành vì cả tương lai của mình ở đó…”. Nhưng vốn tính ham chơi lại được bố mẹ nuông chiều, thú thật có nhiều lần em đã cãi lại bà. Mặc dù sau mỗi lần như vậy em lại thấy mình có lỗi, muốn xin lỗi bà nhưng không sao nói được.
Hôm ấy mới sáng sớm lũ bạn đã réo ầm ngoài cổng dù còn lâu mới đến giờ vào lớp. Nhà ở cách trường không quá xa, bố mẹ lại hay bận đi làm sớm nên hầu như hôm nào em cũng cùng lũ bạn tự đi đến lớp. Em khoác vội chiếc áo còn chưa kịp cài khuy đề chạy theo lũ bạn cốt để được đến trường đùa nghịch trước giờ vào lớp. Nhưng mới đến sân, bà đã gọi giật em trở lại:
Khánh à! Hôm nay trời sẽ mưa to đấy! Cháu đã mang theo áo mưa chưa?
Em giật mình nhưng không dừng lại, vừa chạy tung ra cổng, em còn cãi lại một câu:
Cháu không mang đâu! Cặp cháu hôm nay nặng lắm! Mưa thì mặc kệ mưa!
Không ngờ hôm ấy trời đổ mưa to thật. Tan buổi học, lũ bạn đã ra về hết tất cả còn trơ lại mình em. Lúc đó em nghĩ, bố mẹ thì đi làm đến tối mới về, còn bà thì lúc đi đã nhắc mình, mình còn cãi lại, bây giờ chắc chẳng ai đến đón mình về.
Nhưng chưa kịp hết băn khoăn thì em đã nhận thấy bóng ai thấp thoáng như bóng bà. Bà ra đón em về thật. Hôm đó hai bà cháu đội mưa về nhà dưới cái lạnh căm căm. Em không bị ướt nhưng bà bị mưa tạt ướt hết vì che cho em lúc gió to. Không ngờ đêm hôm đó nội em bị cảm lạnh. Đến sáng, nội đi.
Em đứng lặng trước bàn thờ nội một ngày liền không ăn không nói. Bố mẹ cứ nghĩ em đau xót vì bà đã ra đi nhưng bố mẹ em đâu biết em đang sám hối về những tội lỗi của mình. Bà ơi! Giờ đây cháu đã nhận ra tất cả những lầm lỗi của mình. Bây giờ cháu mới hiểu ý nghĩa những lời dạy dỗ của bà, mới hiểu sự lo lắng âm thầm của bà đối với cháu con. Nhưng bà ơi! Sẽ chẳng bao giờ cháu kịp nói lời xin lỗi với bà được nữa.
Các bạn ạ! Trong cuộc sống không ai là không có lỗi lầm. Nhất là ở tuổi như của chúng ta, những lỗi lầm sinh ra từ việc không nghe lời chẳng ít. Nhưng có những lỗi lầm kịp sửa, và còn có cơ hội để sửa sai, có những lỗi lầm sẽ theo ta day dứt suốt cuộc đời.
Từ ngày nội mất, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không hiểu sao, vết gợn trong lòng về cái bài học đường đời đầu tiên lúc nào cũng quặn đau mỗi khi ai đó nhắc đến bà. Các bạn ạ! Chỉ vì một lần không nghe lời mà tôi đã mất đi người bà yêu quý. Nỗi đau ấy thật xót xa.
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe hôm nay thật vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn đừng bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Kể lại Bài học đường đời đầu tiên của em – mẫu 3
Thưa mẹ kính yêu!
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều lắm không? Kể từ ngày mẹ chấp nhận cho con lên đường theo đuổi ước mơ – một ước mơ có phần viển vông, con biết mẹ đã rất đau lòng. Con cũng biết không chỉ lần đó con làm mẹ tổn thương mà còn nhiều lần con mắc lỗi khác nữa. Trong số đó, có một lần con nói dối mẹ, nó đã trở thành Bài học đường đời đầu tiên của con.
Con là một đứa con hư – lúc nào con cũng tự trách mình như vậy mẹ ạ, mặc dù đã rất nhiều lần con cố gắng để không khiến cha mẹ phiền lòng nhưng mỗi khi nhớ lại Bài học đường đời đầu tiên ấy con lại thấy nhói đau. Mẹ ơi, con nhớ rõ ngày hôm ấy là thứ bảy, buổi sáng con đi học còn buổi chiều con được nghỉ ở nhà. Đáng lẽ ra con phải biết quét nhà nhà hay giặt giũ quần áo để đỡ đần công việc cho mẹ nhưng con lại trốn mẹ đi chơi. Con cố gắng đi nhẹ nhàng ra cổng nhưng bỗng con nghe tiếng mẹ gọi từ phía sau:
– Con gái vào quét nhà giúp mẹ đi con!
Con hoảng sợ vì các bạn đang đợi nhưng mẹ lại bảo con vào quét nhà, vì muốn đi chơi quá nên con đã bịa ra một câu chuyện để dối mẹ, con ấp úng:
– Hô..m nay c..ô bảo con đi học thêm…để bù cho tiết trước cô nghỉ mẹ ạ!
Mẹ thắc mắc hỏi lại:
– Con đi học thêm môn gì hả con? Sao không mặc đồng phục mà lại mặc quần áo như đi chơi thế kia ?
Tôi nhanh trí đáp:
– Con đi học thêm chứ có phải đi học chính đâu mà mặc đồng phục hả mẹ!
– Ừ, nhưng hôm nay trời có mưa to đấy, con vào lấy áo mưa rồi đi kẻo tối về bị ướt.
Thay vì nghe lời mẹ thì con lại cáu gắt:
– Sao hôm nay mẹ nhiều chuyện thế nhỉ, chuyện của con thì con biết đường giải quyết, trời đẹp thế này bài không có mưa được đâu, con đi đây.
Vừa nói xong con đã chạy ra khỏi cổng. Lúc đó khuôn mặt mẹ thoáng có nét buồn nhưng con chẳng màng để ý tới vì cuộc vui đã thúc giục con nhanh chân. Con thản nhiên vui chơi cùng các bạn mà không hề nghĩ gì đến mẹ. Con đâu biết chuyện gì cũng có giá của nó. Khi cuộc vui đã tàn, chúng con trở về nhà, trên đường về, trời bắt đầu đổ mưa, may mà con tìm được cái mái hiên của một ngôi nhà để trú tạm. Trời mưa mỗi lúc một lâu và chưa có dấu hiệu tạnh lại. Các bạn có áo mưa và đã về hết, còn mỗi mình con mà trời thì đang dần tối. Con bắt đầu thấy sợ hãi, gò má đã ướt đẫm nước mắt… Bỗng trong làn mưa trắng xóa, ẩn hiện một bóng người mặc áo mưa đang tiến về phía con. Thì ra là mẹ, mẹ đến đón con về. Trên đường về nhà, con cứ áy náy mãi không dám nói câu nào với mẹ.
Đến nhà, con đi thay quần áo và ngồi vào ăn cơm. Tưởng mẹ vẫn chưa biết chuyện gì vì đó là đoạn đường đi tới trường nên con không nghĩ nhiều, mẹ cũng không hề nói gì đến vấn đề đó. Sau khi ăn xong, con lên phòng học bài và đi ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, thức dậy xuống nhà con mới biết mẹ bị cảm nặng và một tin nữa con biết từ những người hàng xóm rằng mẹ đã đi tìm con hết nhà này đến nhà khác. Vậy là mẹ đã đi tìm con trong làn mưa, cứ nghĩ đến cảnh mưa như trút xuống đôi vai mẹ khiến con hối hận. Mẹ đã biết con nói dối ngay từ trước khi đi ra cổng bởi mẹ là người đã gắn bó với con, mẹ hiểu con hơn ai hết, mỗi khi con nói dối con đều rất ấp úng. Mẹ đã cảm nhận được qua cách nói chuyện của con. Nhìn mẹ đau ốm mà con không yên lòng, con càng không thể kìm được nỗi xúc động khi nghe bố hỏi con:
– Ở nhà mẹ làm gì mà lại ốm nặng thế con gái?
Con không dám trả lời bố. Cả ngày hôm đó con làm hết việc nhà nhà giúp mẹ, nhiều lần con muốn xin lỗi mẹ nhưng không sao nói lên lời. Con nghĩ đến công ơn của mẹ bao nhiêu thì con càng day dứt bấy nhiêu. Cả cuộc đời mẹ đã khổ cực vì con, nuôi con khôn lớn, vậy mà con lại đáp trả bằng cách nói dối mẹ. Ân hận, con quyết định xin lỗi. Mẹ ôm con vào lòng, con òa khóc và cảm thấy hạnh phúc biết bao vì con biết mẹ không giận con.
Sau lần nói dối đó, con đã có được một bài học mà có thể coi như Bài học đường đời đầu tiên của mình, dù thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó trong con. Giờ đây con đã trưởng thành, mẹ lại càng già đi theo năm tháng, con mong mẹ vẫn cứ sống vui vẻ. Con yêu mẹ rất nhiều!
Con gái của mẹ
Tiên
Trần Cẩm Tiên
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Văn mẫu lớp 8