Kể lại những kỉ niệm vui buồn tuổi thơ em hay nhất (dàn ý – 4 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Đề bài:Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ
Bạn đang xem bài: Kể lại những kỉ niệm vui buồn tuổi thơ em hay nhất (dàn ý – 4 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Dàn ý Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ
Dàn ý
1. Mở bài
– Giới thiệu kỉ niệm sẽ kể: kỉ niệm vui hay buồn, giới thiệu sơ lược.
2. Thân bài
a. Kể lại kỉ niệm
– Thời gian: năm học lớp 2.
– Địa điểm: ở quê cùng ông bà ngoại.
– Hoàn cảnh: bố mẹ gửi về ông bà ngoại sống một thời gian. Do sống được nuông chiều quen nên về quê, tôi không lễ phép với ông bà.
– Sự việc: trộm tiền của bà. Khi hối lỗi và thú nhận, bà không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo.
b. Cảm nhận của bản thân
– Hối lỗi, day dứt và tự hứa với bản thân sẽ thay đổi để trở thành một người tốt.
3. Kết bài: Cảm nhận về tuổi thơ và những kỉ niệm.
– Tuổi thơ là giai đoạn hồn nhiên, vô tư cùa một con người. Chúng ta cần nên trân trọng điều đó.
– Và những kỉ niệm tuổi thơ của chúng ta sẽ là hành trang cùng ta trên bước đường sau này.
Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ – mẫu 1
Bố mẹ tôi có 3 người con: chị Thư, tôi tên là Bình, em gái út tên là Huệ. Gia đình bố mẹ tôi vào loại “thường bậc trung”. Bố mẹ rất thương các con.
Năm nay, tôi đã là cậu học sinh lớp 8 tnrờng THCS. Chị gái tôi là sinh viên năm thứ ba Đại học Kinh tế quốc dân Hà Nội. Em gái tôi đã mất khi tôi còn đang học lớp bốn. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, tôi thương em lắm. Kể từ ngày em qua đời, tôi đã trải qua nhiều năm tháng đau buồn. Mẹ tôi cứ ốm đau mãi, hai ba năm sau mới hồi tính lại.
Năm học lớp 1, lóp 2, lớp 3, tôi là học sinh tiên tiến, được tặng giấy khen “Cháu ngoan Bác Hồ”. Nhưng khi lên học lớp Bốn, nhất là từ khi em Huệ bị ốm rồi mất đột ngột, tôi bị choáng, học sút dần rồi kém hẳn. Nhiều đêm, tôi nằm mơ gặp lại em gái. Có lần nó nói là rất thèm kẹo. Chiều chủ nhật nào tôi cũng lên thăm mộ em, tôi mang theo hai cái kẹo, bày lên chiếc lá, đặt lên mộ em. Tôi không thắp hương. Tôi chỉ ngồi lặng, nước mắt cứ chảy ra. Có lần tôi nằm mơ gặp em. Nó khóc và nói: “Mẹ và anh tìm cho em bộ áo len màu đỏ trước đây, em rét ắm!..Tôi nói lại chuyện đó với mẹ. Mẹ bần thần bảo: “Áo quần của em đem đốt hết cả rồi cơ mà!”. Sau đó mẹ tìm lại thì thấy bộ quần áo len đó của em Huệ còn cất trong va li.
Đôi giày vải của tôi đã sờn và rách. Mẹ bị ốm, tôi không dám đòi mẹ mua cho đôi giày mới. Năm học lớp Bảy, mùa đông mưa dầm dề và rét lắm. Vào giữa đêm khuya tháng chạp, tôi nằm mơ lại gặp em. Em hỏi tôi bao điều: hỏi về đống đồ chơi của em, hỏi về con búp bê tóc vàng chị Thư mua cho em. Cuối cùng, em nói nhỏ với tôi: “Em cho anh tiền trong bụng con lợn đất của em. Anh lấy tiền ấy mua giày, giày anh rách hết rồi!” Tôi nói giấc mơ ấy với mẹ. Mẹ ngạc nhiên lắm. Mẹ tìm mãi mới thấy con lợn đất của em Huệ. Số tiền nuôi lợn của em được 104 nghìn đổng. Mẹ đã mua cho tôi đôi giày vải bằng số tiền em gái để lại.
Năm học lớp Bảy, tôi học có khá hơn, nhưng vẫn chỉ là học sinh trung bình, hạnh kiểm khá. Nghỉ hè năm ấy, chị Thư đã kèm cặp tôi suốt hai tháng trời về môn Toán và môn Tiếng Anh. Bước vào năm lớp Tám, sức khỏe mẹ được hồi phục hẳn, mẹ vui lên. Tôi cũng học khá hẳn lên. Đêm Trung thu, tôi lại nằm mơ gặp em gái. Tôi đưa em đi rước đèn và phá cỗ. Em nói với tôi: “Anh phải cố học giỏi lên để dạy em học chứ!”
Khi nghe tôi nói về giấc mơ này, nước mắt mẹ ứa ra. Mẹ nói: “Nếu em con còn sống thì năm nay đã lên học lớp Bốn rồi đấy! Em gái đã mất mà vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn quý mến anh. Con phải cố học giỏi như em con mong muốn…
Hôm nào được điếm 10, lòng vui vui, tôi lại nhớ đến em, nhớ đến bao kỉ niệm vui buồn về đứa em gái đã mất.
Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ – mẫu 2
Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.
Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.
Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:
– Cháu không thèm ăn đâu!
Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ai bắt nạt cháu bà hay sao?
Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:
– Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!
Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:
– Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.
Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.
Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ – mẫu 3
Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.
Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. “Sao, lựa nhanh đi con” – Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!
Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, …suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi.
Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.
Kể lại một vài kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ – mẫu 4
Ai ai cũng có một người bạn để sẻ chia mọi vui buồn, để lắng nghe và thấu hiểu mình. Tôi cũng đã từng có một người bạn như thế, vậy mà tôi đã vô tình đánh mất. Đó là một kỉ niệm tuổi thơ buồn nhất mà tôi từng trải qua. Đến bây giờ, tôi luôn luôn ân hận mỗi khi nghĩ về điều đó.
Người bạn thân của tôi chính là Nam – một cậu bạn hiền hậu và vô cùng đáng quý. Nam chơi với tôi từ bé vì nhà tôi và nhà cậu ấy gần nhau. Nam lúc nào cũng nhường nhịn tôi, cũng bởi vì tôi là con gái và phần lớn vì cậu ấy rất quý mến tôi. Còn tôi luôn bắt nạt cậu ấy, luôn bày trò khiến cậu ấy buồn. Mỗi khi hai đứa cãi nhau, Nam luôn nhà người xin lỗi. Thực sự, Nam là một người bạn tuyệt vời.
Nam là một người đẹp trai và học giỏi, hơn nữa cậu còn rất ga lăng. Ở lớp, Nam luôn được thầy cô và các bạn yêu quý. Tôi cũng học rất giỏi, cũng được mọi người yêu quý, nhưng luôn sau Nam, cảm giác như cái gì cậu ấy cũng hơn mình một chút. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu ghen tị và trở nên ghét Nam. Tôi không đi học cùng cậu ấy nữa, không đến nhà cậu ấy học bài như thường lệ và cũng ít nói chuyện với Nam hơn. Dường như cậu ấy biết điều đó nên hay bắt chuyện với tôi, nhưng mỗi lần như thế, tôi đều lảng tránh. Hôm ấy, lớp có bài kiểm tra Toán, dù đã rất quyết tâm phải được điểm cao hơn Nam nhưng kết quả cuối cùng tôi chỉ được 9, cậu ấy thì được 10. Dù được điểm cao thứ hai nhưng cô giáo chỉ tập trung khen Nam, điều đó càng khiến tôi tức giận. Trên đường về, Nam có đến hỏi tôi:
– Hình như tớ làm sai điều gì khiến cậu giận đúng không?
Tôi dừng lại tức giận quát:
– Cậu tự đi mà biết, cậu thì có gì hơn tớ chứ, tại sao mọi người đều chú ý đến cậu, tại sao cậu luôn được yêu quý hơn. Tớ ghét cậu, đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa, tớ không muốn chơi với cậu.
Những ngày đi học tiếp theo, Nam có vẻ buồn và không dám đến gần hay nói chuyện với tôi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Bỗng một ngày Nam không đi học nữa. Cô giáo thông báo Nam đã đi sang Đức cùng bố mẹ, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong tâm trí và trái tim tôi. Về đến nhà, tôi nhận được hộp quà mà cậu ấy nhờ mẹ đưa cho tôi vì không dám đưa trực tiếp. Trong đó có một con gấu bông – con gấu mà tôi đã rất thích khi cả hai đứa đi hội chợ cùng nhau mà không có tiền mua. Trong hộp quà còn có một bức thư: “Gửi cô bạn thân nhất của tớ, tớ không hiểu tại sao cậu lại ghét tớ, không muốn chơi với tớ nhưng tớ vẫn luôn yêu quý cậu vì cậu là một người quan trọng. Tớ đi rồi, cậu sẽ không còn thấy tớ nữa chắc cậu sẽ vui. Chúc cậu học tập tốt và luôn thành công. Bạn của cậu – Nam”. Đọc xong bức thư, nước mắt tôi rơi lúc nào không hay, tôi ân hận quá, chỉ vì sự ích kỉ trẻ con của mình mà tôi đã đánh mất một người bạn đáng quý. Tôi biết giờ có hối hận cũng không làm gì được. Tôi thầm xin lỗi Nam và mong cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Bây giờ khi nhớ lại chuyện ấy, khóe mắt tôi lại cay, trong lòng lại ân hận vì những gì mình làm. Đó là một kỉ niệm buồn vô cùng của tôi, nó sẽ mãi là một bài học to lớn cho tôi. Mong rằng một ngày nào đó, Nam sẽ quay trở về để tôi có thể nói với cậu ấy lời xin lỗi từ tận đáy lòng mình: xin lỗi, cậu bạn thân nhất của tôi.
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Văn mẫu lớp 8