Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen hay nhất (5 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen
Đề bài:Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện cô bé bán diêm của An-đéc-xen
Bạn đang xem bài: Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen hay nhất (5 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen – mẫu 1
Đêm giao thừa năm ấy… Cái rét cắt da cắt thịt cứ len lỏi khắp mọi ngóc ngách, nẻo đường của thành phố. Cái lạnh vốn dĩ thật tàn nhẫn, và nhất là đối với những tâm hồn cô đơn, nó lại càng như chiếc roi quất từng nhát vào tim. Gió lại tràn về, khiến một chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cành – chao đảo nghiêng mình. Được sinh ra, được sống, rồi phải đến lúc rời cành, kết thúc một cuộc đời không vướng bận, ngẫm suy… vậy là đã tròn sứ mệnh của lá. Nhưng có lẽ cuộc đời tôi không vô vị như thế, cuộc đời của một cô bé bán diêm.
Bà và mẹ tôi mất sớm, bố tôi lại nát rượu, cứ mỗi lần tôi uống say lại mắng nhiếc, chửi rủa tôi. Nhà nghèo, tôi phải đi bán diêm trên phố để kiếm sống, có khi phải xin người ta bố thí cho nữa, những hôm nay tôi không bán được que diêm nào cả, cũng chẳng có ai bố thí cho đồng nào, tôi không dám về nhà. Tôi sợ bố, bố nhất định sẽ đánh tôi…
Tuyết cứ thế rơi xuống, rơi một cách vô tình, nó dường như đã không để ý rằng tôi đã lạnh đến mức nào. Bộ quần áo rách rưới mà tôi mặc trên người cũng không nào giúp tôi ấm lên được. Tôi phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của tôi sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của tôi sưng tím cả lên. Tôi cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng tôi lại ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao tôi chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Tôi thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Tôi muốn được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con tôi ở trên gác sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà.
Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà! Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy màu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác mắt tôi hoa lên, tay chân run bần bật, tôi thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, đã hai ngày tôi chưa có gì vào bụng. Tôi lại nhớ về những ngày tháng sống ấm no, hạnh phúc trong tình thương của gia đình trước đây. Tôi tự hỏi sao những ngày tháng ấy lại ngắn ngủi như vậy… Đưa tay lên ôm mặt, tôi thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời…
Tôi dò dẫm trong bóng tối, ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà. Tôi thu đôi chân vào người nhưng mỗi lúc tôi càng thấy rét buốt hơn. Nhìn vào giỏ diêm vẫn đầy ắp, tôi chợt nghĩ: “Giá mà được quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?” Cuối cùng tôi đánh liều rút một que ra quẹt vào tường. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa màu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Tôi hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Ánh diêm làm cho tôi tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng thật dịu dàng. Chà, thật dễ chịu! Đôi bàn tay tôi đang hơ trên ngọn lửa, ngón tay cầm diêm đã nóng bỏng lên. Nhưng khi tôi vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất.
Tôi quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Tôi không thể tin vào mắt mình được, bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Tôi nhìn thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía tôi. Rồi… que diêm vụt tắt, trước mặt tôi chỉ còn là những bức tường dày đặc lạnh lẽo. Chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò. Tôi nhìn họ như nhìn một thứ hạnh phúc quá đỗi xa vời. Mà có lẽ cũng không phải thế, thứ hạnh phúc đó vẫn cứ ở gần bên tôi, nhưng là hạnh phúc của người khác.
Tôi quẹt que diêm thứ ba. Bỗng một cây thông Nô-en hiện ra trước mắt tôi. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà tôi thấy qua cửa kính của một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiên ra trước mắt tôi. Tôi với tay và phía cây… nhưng diêm tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. Tôi tự nhủ chắc vừa có ai chết vì khi còn sống, bà tôi thường nói rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế.” Tôi nhìn lên bầu trời, tôi tìm, tìm và tự hỏi: Giữa muôn vàn vì sao kia, đâu là vì sao của mẹ, của bà tôi? Họ ở đâu? Họ có cầu phúc gì cho tôi không mà giờ đây tôi bơ vơ, cô độc giữa đêm đông này?
Tôi lại quẹt một que diêm nữa vào tường, lần này không hiện ra những vật vô thức nữa mà là một ánh sáng màu xanh tỏa ra xung quanh và tôi nhìn thấy rõ ràng bà đang mỉm cười với tôi. Tôi giang hai tay về phía người bà. Nhưng làm sao được chứ? Thứ hạnh phúc trước mắt tôi chẳng khác gì bong bóng xà phòng, muôn màu, mỏng manh và chạm nhẹ vào là vỡ tan. Rồi mọi chuyện cũng tiếp diễn như nó đã từng, hình ảnh người bà nhòa dần giữa bóng đêm…
– Không…! – Tôi kêu lên, một tiếng van xin nhói lòng – Bà ơi, đừng rời xa cháu! Bà cho cháu theo bà, cùng bà đi gặp Thượng đế chí nhân, bà nhé!
Tôi quẹt hết que diêm này đến que diêm khác, quẹt tất cả những que diêm mà tôi đang có với sự tha thiết, cầu gợi một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi! Kỳ diệu thay, hình ảnh người bà mỗi lúc một sáng hơn, to hơn. Giờ đây không còn là ảo ảnh nữa, bà nắm lấy tay tôi rồi tôi cùng bà bay vụt lên cao, cao mãi. Chúng tôi bay bay về trời, bay về với Thượng Đế chí nhân, rời xa khỏi đói rét, khỏi đau buồn trên cõi đời này. Tất cả lạnh giá, cô đơn đã không còn…
Lại một ngày mới bắt đầu. Tuyết đã dần tan, cái lạnh cũng thôi làm người ta tê buốt. Tôi từ trên cao nhìn xuống phía dưới, nơi có rất nhiều con người vây quanh thân xác của tôi. Họ bàn tán xôn xao, họ cho rằng tôi chết vì lạnh, họ tự hỏi tại sao tôi vẫn mỉm cười. Họ nào có biết rằng tôi còn ra đi vì sự cô độc, vì sự thờ ơ, vô tình của họ. Vì tôi không có được niềm vui ở thế gian này nên phải đi về một nơi đầy mộng tưởng, đi về nơi mà lò sưởi, ngỗng quay, cây thông và bà đều là hiện thực, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Tôi không trách cứ vì sự vô tình của họ, khi tôi rời khỏi thế gian này, tôi đã bỏ hết những đau thương ở lại, để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn ở nơi thiên giới này.
Cuộc đời của tôi đã đầy rẫy những nỗi bất hạnh. Tôi ra đi trong sự vô tình và thờ ơ của mọi người. Tôi biết, trong thế giới này, còn có rất rất nhiều đứa trẻ bất hạnh như tôi, thiếu thốn tình thương của người thân. Nhưng tôi vẫn mong rằng sẽ không còn ai phải chịu bất hạnh như thế trên đời này nữa. Hãy yêu thương trẻ em. Hãy cho trẻ em một mái ấm gia đình. Hãy dành cho trẻ em 1 cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Hãy biến những mộng tưởng đằng sau ánh lửa diêm thành hiện thực cho trẻ thơ.
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen – mẫu 2
Vào đêm giao thừa ấy, trời rất lạnh và tuyết rơi xối xả. Tớ đầu trần, chân đất cùng những gói diêm vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết đang rơi đầy trên mái tóc của mình. Tớ không dám về nhà vì sợ bố đánh, vả lại ở nhà cũng chẳng hơn gì cả.
Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng toả ra. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân tớ vẫn đóng băng vì lạnh, tớ chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Tớ quyết định bật diêm. Que thử nhất bật lên, hơ tay trên ngọn lửa nhỏ em tưởng mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi. Lửa vụt tắt, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.
Tớ bật que diêm thứ hai, bức tường thứ trước mặt bỗng trở nên trong suốt khiến tớ có thể nhìn thấy trong nhà một bàn ăn phủ khăn trắng với con ngỗng quay. Nhưng điều khiến tớ thấy lạ nhất là con ngỗng quay tự dưng từ trên đĩa nhảy xuống rồi tiến về phía em với con dao cắm trước ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, tớ không còn thấy gì nữa ngoài bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo ngay trước mắt.
Tớ bật thêm que nữa, và tớ thấy mình đang ngồi trước cây thông Noel trang hoàng. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, tớ thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi tớ thấy một vì sao rơi xuống, “chắc có ai đó vừa mới từ giã cõi đời”, tớ nghĩ thế vì tớ nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý tớ trên cõi đời này.
Tớ lại bật tiếp que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mặt tớ một vầng sáng hiện ra, và… bà tớ đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm. “Bà ơi!”, tớ khóc nấc lên, “Bà mang cháu cùng đi nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và cây thông rực rỡ”. Tớ nức nở khóc, rồi tớ đốt hết những que diêm trong bao để níu kéo bà ở lại. Tớ chưa bao trông thấy bà đẹp lão và cao lớn đến thế. Bà ôm tớ trong vòng tay rùi cả hai cùng bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, sa mặt đất dần dần, tớ đã đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
Sáng hôm sau, người ta thấy tớ đang ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người ai cũng nghĩ tớ đốt diêm để sưởi ấm cho mình nhưng chẳng ai biết được những điều kì diệu mà tớ đã nhìn thấy nhờ những que diêm đó.
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen – mẫu 3
Giao thừa của năm nay đã đến. Cái rét cắt da cắt thịt cũng len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố. Với những tâm hồn cô đơn, cái lạnh là một điều gì đó rất tàn nhẫn, giống như chiếc roi quật vào tim. Gió lạnh đã tràn về, chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cành cũng chao đảo nghiêng mình vì gió.
Tôi là một cô bé bán diêm trên đường phố để kiếm tiền. Trước đây gia đình tôi có tất cả bốn người là bà, bố mẹ và tôi nhưng bây giờ chỉ còn lại bố và tôi, mẹ tôi và bà đã mất từ sớm, còn bố thì lại nghiện rượu và mỗi lần bố say bố sẽ mắng rủa tôi. Tôi không chỉ đi bán diêm để kiếm tiền mà nhiều khi còn phải đi xin người ta bố thí cho mình. Nhưng hôm nay có lẽ nào vì hôm nay là giao thừa mà trời đã tối tôi vẫn chưa bán được que nào, người bố thí cho tiền cũng không có ai, cho nên tôi không dám trở về nhà vì bố nhất định sẽ đánh tôi, không có tiền thì lấy đâu để mua rượu uống.
Trời càng về đêm càng lạnh hơn, quần áo của tôi đã rách rưới hết cả, tôi thu đôi chân vào người nhưng càng lúc càng thấy rét buốt hơn. Tôi nghĩ que diêm khi quẹt cháy lên liệu có ấm áp hay không? Chắc là sẽ ấm lên một chút đấy. Dù chỉ là ý nghĩa thoáng qua nhưng tôi cũng đã quẹt một que diêm. Ngọn lửa thật đẹp, ánh sáng lúc đầu xanh lam dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, ánh sáng trong màn đêm trong thật chói nhưng lại cực vui mắt. Tôi hơ đôi tay mình trên que diêm sáng rực, tôi thấy trước mắt mình hiện ra một lò sưởi bằng sắt, lửa cháy trông thật là vui mắt. Ước gì trong đêm đông giá rét, tôi được ngồi hàng giờ trước lò sưởi ấm áp như thế thì thật khoan khoái biết bao. Vậy mà, khi vừa duỗi đôi bàn chân lạnh giá ra thì ngọn lửa biến mất. Tôi giật mình chợt nhớ ra cha đã giao cho tôi đi bán diếm. Đêm nay về nhà thế nào tôi cũng bị cha mắng thôi.
Tôi lấy que diêm thứ hai trong bao và quẹt tiếp, que diêm cháy sáng rực lên. Bỗng chốc bức tường trước mặt biến mất, thay vào đó là tấm rèm bằng vải màu. Không chỉ vậy mà tôi nhìn thấy trong ngôi nhà có một bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay. Bất ngờ, con ngỗng bỗng nhả ra khỏi đĩa và có cả dao ăn cắm trên lưng ngỗng tiến về phía tôi. Một đêm giao thừa tuyệt vời đang hiện ra trước mắt tôi. Rồi bỗng que diêm vụt tắt, trước mắt tôi chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo.Tôi chợt nhận ra đó chỉ là mộng tưởng, xung quanh tôi chỉ là phố xá lạnh lẽo, khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi nhanh, chẳng ai đoái hoài đến tôi đang co rúm vì lạnh trong góc tường.
Que diêm thứ 3 được tôi quẹt cháy sáng lên, trước mắt giờ là một cây thông Nô-en rất đẹp.Cây thông được trang trí lộng lẫy hơn cây thông tôi đã được nhìn thấy năm ngoái. Trên các cành lá xanh tươi còn được trang trí bằng hàng ngàn ngọn nến sáng rực. Tôi đưa tay chạm vào cây thông nhưng diêm vụt tắt, tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi cao thành những ngôi sao sáng trên trời. Tôi chợt nhớ đến lời của bà tôi khi còn sống, bà nói rằng khi có một ngôi sao đổi ngôi thì nghĩa là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế.
Tôi nhớ bà quá, tôi quẹt thêm que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và tôi nhìn thấy bà. Bà mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi sung sướng reo lên và khẩn khoản cầu xin bà: “Bà ơi! Bà cho cháu lên cùng với. Bà bảo cháu ngoan thì cháu sẽ được gặp lại bà. Cháu van bà, bà xin Thượng đế cho cháu về với bà đi”. Que diêm tắt phụt, tôi lấy tất cả những que diêm còn lại quẹt liên tiếp. Tôi muốn níu bà ở lại cùng tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bà to lớn và đẹp lão như thế. Bà đã cầm lấy tay tôi dắt đi….
Sáng hôm sau, tôi bỗng tỉnh giấc, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, mùi ngỗng quay thơm lừng từ phía bàn ăn. Tôi đang ở đâu thế này? Phải chăng đây là thiên đường, nơi bà đã chờ tôi? Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, một bà lão sao giống bà của tôi quá. Bà có dáng người cao lớn, mái tóc trắng và nụ cười hiền hậu. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm áp:
– Chúc mừng năm mới. Cháu gái đã dậy rồi đấy ư? Cháu ngủ có ngon không?
– Bà là ai ạ? Sao cháu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi bà
– Đêm qua bà bước ra khỏi nhà, thấy cháu đang nằm trên mặt đất. Là bà đã bế cháu vào nhà. Chắc hẳn cháu đã lạnh và đói lắm phải không? Hãy ra ăn sáng cùng bà và chúc mừng năm mới nhé!
Sau đó tôi đã kể cho bà nghe lại câu chuyện về cuộc đời tôi. Bà nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng và bà kể cho tôi nghe về cuộc sống độc thân buồn tủi của bà từ khi cô cháu gái của bà – cô bé bằng tuổi tôi đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Tôi khẽ ôm bà, bà cũng ấm áp và hiền từ như bà nội tôi vậy. Giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, chắc hẳn bà là thiên sứ mà bà nội tôi đã nhờ đến để chăm sóc và yêu thương tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi thi thoảng hãy đến nhà bà.
Bây giờ nếu có ai hỏi tôi quà năm mới tuyệt vời nhất là gì? Thì tôi chẳng ngần ngại mà nói món quà tuyệt vời nhất của năm mới là giây phút tôi tìm được một ánh sáng mới thay cho những que diêm. Nhưng không vì thế mà tôi không cảm ơn những que diêm bé nhỏ và rực sáng, đã biến những ước mơ của tôi trở thành hiện thực và mang đến cho tôi niềm hạnh phúc mà tôi hằng ước ao.
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen – mẫu 4
Đêm giao thừa năm nay tuyết rơi xối xả, thời tiết ngoài trời bởi vậy mà cũng rất lạnh. Tôi bước trên đường phố cùng với một cái đầu trần, đôi bàn chân đất và cùng những gói diêm chưa bán được. Dù trời lạnh thật đấy nhưng tôi lại chẳng dám trở về nhà, ngày hôm nay chưa bán được chút diêm nào, tôi không có tiền mang về nhà để bố mua rượu. Chắc chắn ông ấy sẽ tức giận mà đánh tôi, từ ngày mẹ rồi đến bà mất đi thì tôi chẳng còn chút ý nghĩ nào gọi nơi đó là nhà nữa.
Những căn nhà trên phố đã sáng đèn, mùi thơm của ngỗng quay tỏa ra. Tôi cuộn người lại giữa hai ngôi nhà, nhưng làm như vậy cũng không thể khiến cho chân tay tôi ấm hơn, tôi chợt nghĩ nếu mình quẹt diêm lên thì liệu rằng có ấm hơn hay không? Chắc là có đấy. Tôi quyết định bật diêm để sưởi ấm đôi tay và đôi chân đang cóng vì tuyết.
Que diêm thứ nhất được châm lên, tôi hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, bỗng chợt tôi thấy mình đang ngồi trước một chiếc lò sưởi, cảm giác thật ấm áp biết bao nhưng tiếc rằng đó chỉ là tưởng tượng, Khi que diêm vụt tắt thì tôi cũng quay về với thực tại.
Tiếp tục châm que diêm thứ hai, trước mặt tôi không còn phải bức tường lạnh lẽo, trống vắng nữa mà là một bàn ăn phủ khăn trắng, trên bàn là con ngỗng quay thơm lừng. Nhưng điều kì lạ là con ngỗng quay này lại biết đi, nó từ trên đĩa nhảy xuống rồi tiến lại chỗ tôi với con dao được cắm trên lưng. Que diêm thứ hai lại vụt tắt, thực tại của tôi là không bàn trải khăn trắng, không ngỗng quay mà chỉ có bức tường lạnh lẽo vì tuyết rơi.
Châm thêm que diêm tiếp theo, tôi thấy mình đang ngồi trước cây thông noel đã được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng có phải hụt hẫng không khi đúng lúc tôi đưa tay về phía cây thông cũng là lúc mà que diêm lịm tắt đi. Tôi thấy một vì sao rơi xuống, tôi nghĩ chắc có ai đó vừa từ giã khỏi cõi đời này, nghĩ vậy bởi tôi nhớ đến bà, bà là người duy nhất yêu quý và quan tâm tôi ở cõi đời này.
Lần này đã là que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mắt tôi hiện ta một vầng sáng và người bà tôi vừa nghĩ tới đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm như ngày nào còn ở cạnh tôi. Tôi thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Tôi cất tiếng gọi “Bà ơi! Bà mang cháu đi cùng nhé!”. Tôi khóc nức nở, quẹt hết que diêm này đến que diêm khác vì muốn níu giữ bà ở lại, tôi không muốn bà rời đi những thứ tôi đã thấy ở phía trước.
Bà trông thật đẹp và cao lớn, bà đưa tay ôm tôi vào lòng và rồi chúng tôi cùng nhau bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, tôi xa dần với mặt đất, có thể nói rằng tôi đã đến được nơi mà không còn đói khát và đau khổ.
Cho đến sáng hôm sau, những người trên đường phố thấy tôi đang ngồi dựa vào tường, đôi má ứng hồng, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Ai đó cũng đều nghĩ tôi đốt những que diêm đó để sưởi ấm mà không hay biết rằng những điều kì diệu đã xảy ra khi quẹt những que diêm đó vào đêm ngày hôm qua.
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen – mẫu 5
Trong cuộc sống này, có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, có nhiều con người khổ quá, đáng thương quá! Tôi – một tiểu thần tiên biết tuốt – đã nhận ra điều này khi có dịp chứng kiến một cảnh tượng hết sức đau lòng: trong đêm giáng sinh, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, ngoài đường tuyết đã phủ đầy, vậy mà mà có một cô bé vẫn lang thang để bán những que diêm trước khi khi giao thừa tới.
Một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, quần áo mặc phong phanh với đôi chân trần, hai tay em ôm lấy những hộp diêm. Em đi bán trong đêm giao thừa – thời khắc mà đáng lẽ em phải được ở nhà nhà quây quần với gia đình để đón chào một năm mới. Trời lạnh như cắt, vậy mà cô bé vẫn phải vừa đi vừa bán những bao diêm. Hoàn cảnh của em vô cùng khó khăn khi mẹ mất, bà nội qua đời và em phải ở với bố – người bố khó tính, lúc nào cũng mắng chửi nên em phải đi bán diêm để kiếm sống.
Trong đêm trời lạnh lẽo, khi hai bàn chân đã sưng hết cả lên, em bé vẫn phải đi rao khắp các phố. Em cố đi dưới những mái hiên cho đỡ tuyết, đỡ lạnh. Em vừa đi vừa rao mời nhưng vẫn chẳng ai chịu mua cho em lấy một bao diêm. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, trời càng ngày càng lạnh giá, em bé đã mệt rồi, muốn trở về nhà nhưng lại sợ hãi khi người bố luôn đay nghiến và mắng chửi, em lại tiếp tục cố gắng, mong sao bán được hết diêm. Trên đường phố, em nhìn thấy những ngôi nhà với cách bày biện rực rỡ trang hoàng và rất nhiều món ăn ngon. Em thèm cái cảm giác được sống trong gia đình, lúc này, em dường như cảm thấy rất đói và mong ước được sống trong một gia đình hạnh phúc hiện lên qua ánh mắt.
Tuyết rơi rất nhiều, lạnh quá, em núp vào giữa hai dãy nhà để tránh gió, em lấy một que diêm, quẹt thử để sưởi ấm. Que diêm sáng lên, trước mắt em hiện ra là chiếc lò sưởi, nhưng chỉ một lát, que diêm chợt tắt. Em đánh liều quẹt cây diêm thứ hai, khi cây diêm sáng lên, trước mặt em hiện ra là một bàn với rất nhiều những món ăn ngon, em mong ước được ngồi ăn trong ngôi nhà thân thuộc của mình với những người thân yêu, nhưng rồi cũng chỉ một lát, que diêm lại tắt. Em quẹt que diêm thứ ba, trước mắt em là cây thông Noel và nến rực rỡ, em mong ước được đón tết trong ngôi nhà của mình mình, thế mà que diêm lại chẳng cháy mãi. Lần thứ tư quẹt diêm, em nhìn thấy bà nội nhìn em cười, em mong được bà che chở và yêu thương như ngày còn sống. Cuối cùng, em đã quẹt hết tất cả những que diêm của mình, bà hiện lên và dang rộng vòng tay đón em đi, lúc này, em không còn cảm thấy lạnh lẽo già cô đơn nữa, vẻ mặt em hạnh phúc và ấp áp vô cùng.
Hôm sau, mọi người đi qua đường một cách lạnh lùng và thờ ơ, em bé bán diêm đã nằm chết bên cạnh giỏ diêm của mình. Ngay cả cái chết của em cũng thê thảm quá, người ta không hiểu vì sao em chết và có lẽ cũng chẳng muốn hiểu. Họ chẳng thể biết rằng sự thờ ơ vô tâm của họ cũng là một phần dẫn đến cái chết bi thảm của em. Nếu họ bỏ tiền ra mua giúp em một, hai bao diêm thì có lẽ bây giờ em có thể đã có một cái tết bên gia đình. Nhưng suy cho cùng, cái chết lại khiến em cảm thấy hạnh phúc, em được trở về với bà, đó là cách để giải thoát sự khốn cùng của em ở cuộc sống hiện tại.
Một tiểu thần tiên biết tuốt như tôi, dù biết trước mọi thứ, nhưng sao vẫn cảm thấy câu chuyện về em bé bán diêm đó đau lòng quá! Loài người có thể đối xử với nhau tốt hơn không, có thể yêu thương nhau nhiều hơn không, có thể để cho những đứa trẻ như em bé bán diêm kia hạnh phúc hơn không? ….
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Văn mẫu lớp 8