Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em hay nhất (dàn ý – 10 mẫu) (dàn ý – 10 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em
Đề bài:Hãy kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em.
Bạn đang xem bài: Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em hay nhất (dàn ý – 10 mẫu) (dàn ý – 10 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Dàn ý Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em
A. Mở bài.
– Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
B. Thân bài.
– Kể lại diễn biến của câu chuyện.
+ Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện?
+ Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì?
+ Câu chuyện kết thúc ra sao?
– Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó?
C. Kết bài: Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì?
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 1
Hôm nay là thứ bảy, lớp tôi tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần, đồng thời cũng là liên hoan mừng bạn Lan đạt giải nhất môn văn toàn thành phố.
Vừa hết tiết cuối, cô giáo đã gọi mấy bạn trai lên văn phòng mang hoa quả bánh kẹo cô đã mua mang về lớp, một số bạn nam khác được phân công nhiệm vụ kê lại bàn ghế sao cho cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Sau khi đã kê xong bàn ghế, các bạn gái được phân công cắm hoa, trải những chiếc khăn trắng tinh lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc, không khí lớp thật rộn ràng, tấp nập.
Cô giáo chủ nhiệm và bạn Lan, nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay bước vào, trông bạn thật xinh tươi trong chiếc váy đỏ. Sau khi tuyên bố lí do của buổi liên hoan, cô giáo nói:
– Bạn Lan đã đem lại vinh dự cho lớp ta, vậy cô đề nghị lớp ta tặng bạn một tràng vỗ tay để chúc mừng bạn.
Quay sang bạn Lan cô nói:
– Em có điều gì muốn nói với cả lớp không?
Bạn Lan nói:
– Em xin cảm ơn cô và các bạn đã giúp đỡ, động viên em trong quá trình học tập.
Có lẽ bạn còn muốn nói nữa nhưng vì xúc động nên không nói nên lời.
Sau đó cả lớp bắt đầu liên hoan, tiếng trêu đùa nhau nổ ra râm ran. Một lúc sau, cô giáo đề nghị cả lớp cùng nhau hát một bài. Tiếng vỗ tay hưởng ứng ào lên. Bạn quản ca bắt nhịp, cả lớp hát theo sôi nổi.
Sau tiết mục đồng ca, cô giáo đề nghị ai cũng phải hát một bài để tặng Lan. Mở đầu là bạn Dung, nghe cô giới thiệu cả lớp ồ lên thích thú vì Dung thường ngày rất nhút nhát, ít khi dám lên tiếng, hơn nữa bạn lại có một giọng nói không mấy trong trẻo. Chúng tôi cứ tưởng
Dung sẽ không dám đứng lên hát, thế mà bạn lại đứng lên hát ngay một bài dù không hay nhưng rất vui vẻ, có lẽ thấy lớp vui quá bạn quên cả tính nhút nhát của mình. Sau khi Dung hát xong liền chỉ định luôn bạn Hùng – một tên lém lỉnh và nghịch nhất lớp tôi. Vừa nghe thấy tên mình, Hùng đứng phắt ngay lên và nói:
Thay mặt cho các bạn nam lớp 6 của chúng ta, tớ sẽ hát một bài tặng Lan và tặng tất cả các bạn nữ.
Cả lớp ồ lên tán thưởng và tặng Hùng một tràng pháo tay. Chúng tôi không thể ngờ một người lúc nào cũng oang oang mà lại có giọng hát hay đến như vậy. Hùng hát say sưa như chưa bao giờ được hát. Và câu cuối cùng vừa dứt, Hùng lại pha trò:
– Trên đây tôi vừa hát rất hay, vậy tôi đề nghị mọi người lại tặng tôi một tràng pháo tay nữa. Và bây giờ để tiếp tục chương trình mời các bạn cứ ăn uống tự nhiên để nghe bạn Lan, người học giỏi và xinh đẹp nhất lớp được thể hiện tài năng của mình.
Cả lớp tán thưởng, Lan đứng lên hát tặng ngay lớp một bài và sau đó lại đọc một bài thơ do chính bạn sáng tác.
Trước không khí vui vẻ của lớp, cô giáo cũng đứng dậy và hát tặng cả lớp một bài. Giọng cô thật mượt mà trong trẻo. Cô nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.
Buổi liên hoan kết thúc trong tiếng cười rộn rã. Chưa bao giờ tôi cảm thấy gắn bó và thân quen với lớp đến như vậy. Có lẽ đây là buổi liên hoan có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi kể từ khi chúng tôi học cùng nhau.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 2
Thằng Nam hôm nay đến lạ. Vốn là một tên lắm mồm, nhiều lời, không lúc nào ngồi yên một chỗ mà giờ im thin thít. Hay là có chuyện gì xảy ra với cu cậu? Không, có lẽ cậu chàng lại nghĩ ra trò mới đây. Để rồi xem. Thế là tôi có cái quan sát nó. Hình như nó có điều hơi khác. Nó ôm má, rên khe khẽ đủ để thằng bạn ngồi kế bên như tôi nghe thấy: “Trời ơi! Đau răng quá!”. Úi giời, tưởng chuyện gì, hoá ra nó đau răng. Mà cũng nhờ cái điệu bộ đó của nó, tôi lại nhớ đến những chiếc răng của mình.
Chuyện xảy ra từ khi tôi học lớp hai, khi chiếc răng thứ mười một của tôi rụng. Chẳng hiểu sao tôi lại có một sở thích rất kì quặc: Tôi lưu giữ tất cả những chiếc răng rụng của mình, coi nó như một vật báu vô giá. Tôi cất giữ chúng trong một cái lọ, đi đâu cũng không quên mang theo.
Lần đó, không hiểu ngẫu hứng thế nào, tôi lại mang lọ răng đó đến lớp và mang ra khoe với mấy thằng bạn thân. Đứa nào cũng ngạc nhiên nhưng lại có đứa cho tôi là “ấm đầu” nên mới làm cái điều điên rồ, dơ bẩn ấy. “Ai lại lưu giữ răng đã rụng bao giờ?”. Mặc kệ chúng nó, miễn tôi thích là được. Và thế là tôi vẫn trân trọng mấy chiếc răng của mình. Tôi cất vào túi quần và tiếp tục 3 tiết học. Đến giờ ra chơi tiết học thứ tư, theo thói quen, tôi đưa tay vào túi sờ lọ răng. Nhưng trời ơi! Nó đâu rồi? Tôi vô cùng hoảng hốt. Tôi lục tung cả cặp sách lẫn ngăn bàn mà vẫn không thấy lọ răng đâu cả. Quay sang nhìn mấy đứa ngồi cạnh, thấy chẳng có gì khả nghi. Tôi chui xuống gầm bàn tìm lọ răng. Đầu tôi mấy lần cộc vào gầm bàn, nhưng mặc, tôi chẳng bận tâm. Mấy đứa ngồi gần tôi thấy tôi tìm kiếm dưới đó hỏi khẽ:
– Có cái gì dưới ấy mà cậu tìm hoài vậy?
Tôi chẳng cần nói với bọn này làm gì bởi tôi biết có nói chúng nó cũng không giúp được mà có khi còn chế giễu thêm nữa. Tôi cứ thản nhiên như điếc, tiếp tục tìm lọ răng. Nhưng nghĩ thế nào, tôi hỏi khẽ thằng Quân:
– Cậu có vô tình nhìn thấy lọ răng hồi nãy của tôi đâu không?
Nó trợn tròn mắt nói:
– Răng cậu, cậu giữ. Tôi biết đâu được.
Biết ngay mà, không trông chờ gì lũ bạn này. Chúng nó chỉ được cái chọc ngoáy người khác là nhanh. Rồi từ miệng thằng Quân, chuyện tôi mất lọ răng nhanh chóng được truyền tai nhau đi khắp lớp. Vừa tức, vừa thất vọng. Đang thất vọng, bỗng tôi nghe thấy có tiếng của Hoàng: “Đây! Đây! Duy ơi!”. Các bạn có biết tôi vui cỡ nào khi nghe mấy tiếng đó không? Tôi nhổm dậy quên cả đang ở gầm bàn, miệng hỏi luôn:
– Đâu? Đâu?
Không một lời đáp lại. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị lừa. Đúng là bọn đáng ghét. Thể nào cũng có lúc tôi chơi lại bọn này cho biết tay. Tôi tức nghẹn, suýt khóc nhưng vẫn cố gắng nuốt nước mắt vào trong và hi vọng sẽ tìm lại được mấy chiếc răng rụng ấy.
Trống trường đã điểm, cô giáo bước vào lớp để bắt đầu tiết học. Các bạn đã đứng dậy chào cô từ bao giờ, chỉ riêng tôi vẫn lúi húi dưới gầm bàn tìm lọ răng. Thấy tôi không đứng dậy chào, cô giáo hỏi:
– Duy ! Em làm gì vậy? Sao lại không chào cô?
Nghe cô gọi, tôi giật mình khiến đầu lại đập vào gầm bàn. Thế rồi tôi oà khóc, đứng dậy trả lời cô:
– Thưa cô…Em…Em …bị mất …răng ạ!
Cả lớp khúc khích cười. Cô giáo nghiêm khắc dẹp yên và ân cần nói với tôi như để an ủi:
– Mất gì thì bình tĩnh tìm chứ sao em phải khóc.
Biết là cô chưa hiểu ý mình, tôi cố thanh minh:
– Không phải thế đâu ạ, Cái đó em giữ từ lâu rồi nhưng khi đem nó đến lớp thì lại bị mất.
Rồi tôi khóc to hơn và cứ thế nức nở. Cô giáo lại nói:
– Có bạn nào nhìn thấy hay lấy của bạn thì trả cho bạn.
Rồi cô quay sang nói tiếp với tôi:
– Em để đâu, tìm lại xem nào!
Nghe lời cô, tôi đưa tay vào túi quần lục tìm lại. Trời ơi! Thì ra nãy giờ nó vẫn còn đây mà tôi cứ tìm đâu đâu. Tôi vui quá, cười rạng rỡ. Cả lớp không nhịn được cười và họ còn cười to hơn khi lúc này cô giáo mới biết vật tôi bị mất là mấy chiếc răng. Có đứa nói:
– Cậu đúng là kẻ hậu đậu và quái dị.
Tôi vừa mừng, vừa thẹn đỏ mặt. Lúc đó, tôi chỉ mong có cái lỗ nẻ nào dưới nền nhà để tôi độn thổ tránh cái nhìn chế giễu của mấy đứa bạn.
Các bạn biết không, từ lần ấy, tôi đã rút ra cho mình một bài học là phải cẩn thận dù là trong bất cứ việc gì và không nên khoe ai những bí mật riêng tư nữa. Cũng từ đó, tôi lại càng yêu và trân trọng hơn những chiếc răng của mình.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 3
Hôm nay là thứ bảy, lớp tôi tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần, đồng thời cũng là liên hoan mừng bạn Lan đạt giải nhất môn văn toàn thành phố.
Vừa hết tiết cuối, cô giáo đã gọi mấy bạn trai lên văn phòng mang hoa quả bánh kẹo cô đã mua mang về lớp, một số bạn nam khác được phân công nhiệm vụ kê lại bàn ghế sao cho cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Sau khi đã kê xong bàn ghế, các bạn gái được phân công cắm hoa, trải những chiếc khăn trắng tinh lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc, không khí lớp thật rộn ràng, tấp nập.
Cô giáo chủ nhiệm và bạn Lan, nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay bước vào, trông bạn thật xinh tươi trong chiếc váy đỏ. Sau khi tuyên bố lí do của buổi liên hoan, cô giáo nói:
– Bạn Lan đã đem lại vinh dự cho lớp ta, vậy cô đề nghị lớp ta tặng bạn một tràng vỗ tay để chúc mừng bạn.
Quay sang bạn Lan cô nói:
– Em có điều gì muốn nói với cả lớp không?
Bạn Lan nói:
– Em xin cảm ơn cô và các bạn đã giúp đỡ, động viên em trong quá trình học tập.
Có lẽ bạn còn muốn nói nữa nhưng vì xúc động nên không nói nên lời.
Sau đó cả lớp bắt đầu liên hoan, tiếng trêu đùa nhau nổ ra râm ran. Một lúc sau, cô giáo đề nghị cả lớp cùng nhau hát một bài. Tiếng vỗ tay hưởng ứng ào lên. Bạn quản ca bắt nhịp, cả lớp hát theo sôi nổi.
Sau tiết mục đồng ca, cô giáo đề nghị ai cũng phải hát một bài để tặng Lan. Mở đầu là bạn Dung, nghe cô giới thiệu cả lớp ồ lên thích thú vì Dung thường ngày rất nhút nhát, ít khi dám lên tiếng, hơn nữa bạn lại có một giọng nói không mấy trong trẻo. Chúng tôi cứ tưởng
Dung sẽ không dám đứng lên hát, thế mà bạn lại đứng lên hát ngay một bài dù không hay nhưng rất vui vẻ, có lẽ thấy lớp vui quá bạn quên cả tính nhút nhát của mình. Sau khi Dung hát xong liền chỉ định luôn bạn Hùng – một tên lém lỉnh và nghịch nhất lớp tôi. Vừa nghe thấy tên mình, Hùng đứng phắt ngay lên và nói:
Thay mặt cho các bạn nam lớp 6 của chúng ta, tớ sẽ hát một bài tặng Lan và tặng tất cả các bạn nữ.
Cả lớp ồ lên tán thưởng và tặng Hùng một tràng pháo tay. Chúng tôi không thể ngờ một người lúc nào cũng oang oang mà lại có giọng hát hay đến như vậy. Hùng hát say sưa như chưa bao giờ được hát. Và câu cuối cùng vừa dứt, Hùng lại pha trò:
– Trên đây tôi vừa hát rất hay, vậy tôi đề nghị mọi người lại tặng tôi một tràng pháo tay nữa. Và bây giờ để tiếp tục chương trình mời các bạn cứ ăn uống tự nhiên để nghe bạn Lan, người học giỏi và xinh đẹp nhất lớp được thể hiện tài năng của mình.
Cả lớp tán thưởng, Lan đứng lên hát tặng ngay lớp một bài và sau đó lại đọc một bài thơ do chính bạn sáng tác.
Trước không khí vui vẻ của lớp, cô giáo cũng đứng dậy và hát tặng cả lớp một bài. Giọng cô thật mượt mà trong trẻo. Cô nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.
Buổi liên hoan kết thúc trong tiếng cười rộn rã. Chưa bao giờ tôi cảm thấy gắn bó và thân quen với lớp đến như vậy. Có lẽ đây là buổi liên hoan có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi kể từ khi chúng tôi học cùng nhau.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 4
Thằng Nam hôm nay đến lạ. Vốn là một tên lắm mồm, nhiều lời, không lúc nào ngồi yên một chỗ mà giờ im thin thít. Hay là có chuyện gì xảy ra với cu cậu? Không, có lẽ cậu chàng lại nghĩ ra trò mới đây. Để rồi xem. Thế là tôi có cái quan sát nó. Hình như nó có điều hơi khác. Nó ôm má, rên khe khẽ đủ để thằng bạn ngồi kế bên như tôi nghe thấy: “Trời ơi! Đau răng quá!”. Úi giời, tưởng chuyện gì, hoá ra nó đau răng. Mà cũng nhờ cái điệu bộ đó của nó, tôi lại nhớ đến những chiếc răng của mình.
Chuyện xảy ra từ khi tôi học lớp hai, khi chiếc răng thứ mười một của tôi rụng. Chẳng hiểu sao tôi lại có một sở thích rất kì quặc: Tôi lưu giữ tất cả những chiếc răng rụng của mình, coi nó như một vật báu vô giá. Tôi cất giữ chúng trong một cái lọ, đi đâu cũng không quên mang theo.
Lần đó, không hiểu ngẫu hứng thế nào, tôi lại mang lọ răng đó đến lớp và mang ra khoe với mấy thằng bạn thân. Đứa nào cũng ngạc nhiên nhưng lại có đứa cho tôi là “ấm đầu” nên mới làm cái điều điên rồ, dơ bẩn ấy. “Ai lại lưu giữ răng đã rụng bao giờ?”. Mặc kệ chúng nó, miễn tôi thích là được. Và thế là tôi vẫn trân trọng mấy chiếc răng của mình. Tôi cất vào túi quần và tiếp tục 3 tiết học. Đến giờ ra chơi tiết học thứ tư, theo thói quen, tôi đưa tay vào túi sờ lọ răng. Nhưng trời ơi! Nó đâu rồi? Tôi vô cùng hoảng hốt. Tôi lục tung cả cặp sách lẫn ngăn bàn mà vẫn không thấy lọ răng đâu cả. Quay sang nhìn mấy đứa ngồi cạnh, thấy chẳng có gì khả nghi. Tôi chui xuống gầm bàn tìm lọ răng. Đầu tôi mấy lần cộc vào gầm bàn, nhưng mặc, tôi chẳng bận tâm. Mấy đứa ngồi gần tôi thấy tôi tìm kiếm dưới đó hỏi khẽ:
– Có cái gì dưới ấy mà cậu tìm hoài vậy?
Tôi chẳng cần nói với bọn này làm gì bởi tôi biết có nói chúng nó cũng không giúp được mà có khi còn chế giễu thêm nữa. Tôi cứ thản nhiên như điếc, tiếp tục tìm lọ răng. Nhưng nghĩ thế nào, tôi hỏi khẽ thằng Quân:
– Cậu có vô tình nhìn thấy lọ răng hồi nãy của tôi đâu không?
Nó trợn tròn mắt nói:
– Răng cậu, cậu giữ. Tôi biết đâu được.
Biết ngay mà, không trông chờ gì lũ bạn này. Chúng nó chỉ được cái chọc ngoáy người khác là nhanh. Rồi từ miệng thằng Quân, chuyện tôi mất lọ răng nhanh chóng được truyền tai nhau đi khắp lớp. Vừa tức, vừa thất vọng. Đang thất vọng, bỗng tôi nghe thấy có tiếng của Hoàng: “Đây! Đây! Duy ơi!”. Các bạn có biết tôi vui cỡ nào khi nghe mấy tiếng đó không? Tôi nhổm dậy quên cả đang ở gầm bàn, miệng hỏi luôn:
– Đâu? Đâu?
Không một lời đáp lại. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị lừa. Đúng là bọn đáng ghét. Thể nào cũng có lúc tôi chơi lại bọn này cho biết tay. Tôi tức nghẹn, suýt khóc nhưng vẫn cố gắng nuốt nước mắt vào trong và hi vọng sẽ tìm lại được mấy chiếc răng rụng ấy.
Trống trường đã điểm, cô giáo bước vào lớp để bắt đầu tiết học. Các bạn đã đứng dậy chào cô từ bao giờ, chỉ riêng tôi vẫn lúi húi dưới gầm bàn tìm lọ răng. Thấy tôi không đứng dậy chào, cô giáo hỏi:
– Duy ! Em làm gì vậy? Sao lại không chào cô?
Nghe cô gọi, tôi giật mình khiến đầu lại đập vào gầm bàn. Thế rồi tôi oà khóc, đứng dậy trả lời cô:
– Thưa cô…Em…Em …bị mất …răng ạ!
Cả lớp khúc khích cười. Cô giáo nghiêm khắc dẹp yên và ân cần nói với tôi như để an ủi:
– Mất gì thì bình tĩnh tìm chứ sao em phải khóc.
Biết là cô chưa hiểu ý mình, tôi cố thanh minh:
– Không phải thế đâu ạ, Cái đó em giữ từ lâu rồi nhưng khi đem nó đến lớp thì lại bị mất.
Rồi tôi khóc to hơn và cứ thế nức nở. Cô giáo lại nói:
– Có bạn nào nhìn thấy hay lấy của bạn thì trả cho bạn.
Rồi cô quay sang nói tiếp với tôi:
– Em để đâu, tìm lại xem nào!
Nghe lời cô, tôi đưa tay vào túi quần lục tìm lại. Trời ơi! Thì ra nãy giờ nó vẫn còn đây mà tôi cứ tìm đâu đâu. Tôi vui quá, cười rạng rỡ. Cả lớp không nhịn được cười và họ còn cười to hơn khi lúc này cô giáo mới biết vật tôi bị mất là mấy chiếc răng. Có đứa nói:
– Cậu đúng là kẻ hậu đậu và quái dị.
Tôi vừa mừng, vừa thẹn đỏ mặt. Lúc đó, tôi chỉ mong có cái lỗ nẻ nào dưới nền nhà để tôi độn thổ tránh cái nhìn chế giễu của mấy đứa bạn.
Các bạn biết không, từ lần ấy, tôi đã rút ra cho mình một bài học là phải cẩn thận dù là trong bất cứ việc gì và không nên khoe ai những bí mật riêng tư nữa. Cũng từ đó, tôi lại càng yêu và trân trọng hơn những chiếc răng của mình.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 5
Mỗi cuối tuần, có lẽ chúng ta đều tham gia vào giờ sinh hoạt để nghe lại tổng kết hoạt động một tuần qua mà chúng ta đã trải qua. Song, hẳn trong mỗi buổi sinh hoạt đều có chút gì đó căng thẳng, và mệt mỏi của một tuần làm việc mệt nhọc. Vậy thì thật cần lắm thay những câu chuyện vui để giải tỏa căng thẳng và làm tươi tắn mỗi gương mặt trong sáng. Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui giờ sinh hoạt nhé:
Cô giáo bước vào lớp, sắc mặt cô hơi nghiêm và ánh mắt cô có vẻ buồn hơn mọi khi. Phải chăng là bởi chúng tôi đã vi phạm gì đó để cô buồn lòng như vậy. cô tiến gần lên phía bục giảng, nhẹ nhàng đặt chiếc cặp xuống, rồi nói với chúng tôi:
– Tuần này lớp mình vi phạm gì không lớp trưởng?
Anh bạn lớp tôi, cúi gằm mặt xuống. tuần này lớp có 3 giờ khá, chưa trực vệ sinh, vi phạm nội quy về việc mặc đồng phục và truy bài đầu giờ. Và có cả mấy cậu trai tinh nghịch còn đi đánh điện tử nữa. Trời ạ, chẳng trách sao cô buồn thế. Nhưng rồi, bao giờ cũng vậy, cô chẳng bao giờ la mắng chúng tôi. Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, bào chúng tôi hãy cố gắng lên để cải thiện nề nếp và ý thức học tập. Có lẽ chính bởi vậy mà chúng tôi luôn biết đứng lên và sửa sai chứ không cằn nhằn với cô.
Thật ra tuổi học trò mà. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Không nghịch, không vi phạm, không làm sai đấy không phải là học sinh. Mỗi người đều có tuổi trẻ của riêng mình, đều có những dại khờ và nuối tiếc. Có vậy mới là dư vị để ta nhớ về chứ đứng không. Để tôi đọc cho bạn nghe, một bài thơ mà tôi rất thích:
“Con tàu nào
Qua sân ga mười lăm
Em mua vé
Trốn về miền kí ức
Những ngả đường ray
Phôi pha màu mực
Trang nhật kí
Rêu phủ kín tâm hồn.”
Có một thời đã từng đẹp như vậy.
Qua trở lại với giờ sinh hoạt, sau khi nhắc nhở lớp xong, cô nhắc tổ trưởng tổ 3 làm nhiệm vụ của mình. Cô rất hiểu chúng tôi đều mệt mỏi, căng thẳng, nên cô bảo mỗi tiết sinh hoạt mỗi tổ phải kể cho cả lớp nghe một câu chuyện vui. Câu chuyện ấy như sau: chuyện kể về một anh chàng muốn lấy vợ nhưng nhà nghèo, vậy nên, cưới nàng anh toan dẫn voi, anh sợ quốc cấm nên voi không bàn, cưới nàng anh lại toan dẫn bò, dẫn đủ mọi loại song cuối cùng anh lại dẫn củ khoai. Câu chuyện có lẽ đã quen nhưng đều khiến chúng ta ít nhiều bớt căng thẳng. Nhưng đâu chỉ cười vui, mà qua đó thấy tình trạng cơ cực của người nông dân xưa, và những thủ tục, nghi thức cưới xin quá lạc hậu và bắt ép. Cô giáo khen chuyện không mới, nhưng cũng rất ý nghĩa và đáng để suy ngẫm. Thế đấy cuộc sống nhiều cái bi hài, nhưng quan trọng là để từ những cái hài ấy giúp gì cho đời sống tinh thần của chính mình, mình học được gì từ những “thang thuốc bổ” ấy. Cười là sự giải tỏa tâm hồn chứ không phải là giễu nhại người khác. Cuộc sống có biết bao điều tuyệt vời, nhưng cũng còn lắm chuyện sầu buồn vì vậy hãy tự tin và vui cười nhé.
Tuổi học trò nhất quỷ nhì ma, mỗi giờ sinh hoạt như một món ăn không thể thiếu. Nhưng đừng để chúng chỉ toàn cái cau mặt, nhíu mày gắt gỏng nhau, hãy biết cho nhau nụ cười. Thanh xuân một đi không trở lại, đó là phần ngon nhất của cuộc đời hãy cho nó những yêu thương bằng nụ cười nhé.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 6
Tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của chúng ta. Nơi ấy cất giữ biết bao kỉ niệm buồn vui trong cuộc đời. Tôi đã từng mải miết với trò ô ăn quan, rồi mong chờ ngày hội múa lân đêm rằm trung thu và tôi cũng chẳng thể nào quên được cái lần bị các bạn trong xóm dọa ma, cho đến bây giờ tôi vẫn còn ám ảnh và bị mọi người trêu là nhát gan.
Các bạn trong xóm tôi đã bày ra không biết bao nhiêu trò để nghịch ngợm, nhiều lúc mẹ tôi và các cô hàng xóm cũng đau đầu vì những trò phá phách ấy. Chúng tôi có một quy ước với nhau là đến sinh nhật đứa nào thì cả bọn sẽ tặng cho một món quà sinh nhật. Và năm nay gần đến sinh nhật tôi, cũng thế. Hôm trước, tôi thấy thằng Khánh béo nhìn mình cười mãi, nó bảo: “Năm nay bọn tao sẽ cho mày một niềm vui lớn Hiếu ạ.” Tôi chỉ cười mà chẳng nói gì với chúng nó, vì tôi có xa lạ gì với cái kịch bản đi chơi, đi ăn rồi tặng quà của các bạn.
Thứ 2 tuần sau là sinh nhật tôi, nên các bạn trong xóm quyết định tổ chức sinh nhật tôi vào chủ nhật trước một ngày để có thể vui chơi thỏa thích. Tối thứ 7, cái Bông nhà đối gọi điện cho tôi bảo tối chủ nhật chúng nó sẽ tổ chức party ở nhà Khánh béo cuối khu, 7 giờ tối tôi nhất định phải có mặt. 7 giờ tôi đứng trước nhà Khánh béo ngôi nhà cuối cùng của dãy tập thể. Tôi không thấy điện trước hiên sáng và trong nhà rèm cửa buông xuống kín mít. Tôi biết là trò của chúng nó rồi, nên cứ điềm tĩnh đi vào nhà như không có gì. Tôi nghĩ bên trong sẽ là một bàn tiệc lộng lẫy, nên cả bọn thích bí mật với mình. Nhưng tôi đã không thể bình tĩnh được sau khi nhìn thấy những gì ở bên trong cánh cửa nhà Khánh béo. Tôi hoảng hốt lao ra khỏi nhà, vừa chạy vừa hét: “Mẹ ơi! Cứu con…. Ma… mẹ ơi…”.
Khi tôi về nhà, người tôi vẫn còn run, tôi chưa kịp kể câu chuyện gặp ma với mấy bố mẹ tôi và mấy đứa bạn tôi đã ngồi phòng khách cười ngặt nghẽo, tôi biết mình vừa bị dọa ma. Tôi ngạc nhiên lắm, lúc này cái Bông mới kể cho tôi nghe. Sinh nhật tôi là 2 tháng 11 trước ngày Halloween 1 ngày và chúng nó mới bày ra cái trò ấy. Những con mắt ma lập lòe mà tôi nhìn thấy trong nhà Khánh béo là bí ngô được mẹ Khánh khoét rỗng rồi thả nến bên trong. Nghe Bông kể xong, tôi tức chúng nó lắm. Làm sao mà tôi không sợ được chứ, cánh cửa gỗ vừa mở ra kêu cót két rồi bốn, năm cặp mắt đỏ lập lòe nhìn mình, ôi cái cảm giác ấy thật là kinh khủng. Nó làm tôi cứ ám ảnh mãi, chẳng thể nào quên được dịp sinh nhật đặc biệt đến thế.
Sau lần ấy, tôi sợ bí ngô lắm, tôi cứ nghĩ đế mấy con mắt ma trong quả bí. Mấy đứa bạn tôi tôi liền đổi tên cho tôi thành Hiếu bí ngô, cái biệt danh kì dị của tôi trong khu. Mỗi lần trêu tôi các bạn đều rủ tôi ăn chè bí ngô để nhắc lại với tôi vì tôi là đứa sợ ma.
Kỉ niệm vui buồn của tôi thơ tôi cứ đi qua như thế, những người bạn trong khu tập thể nhà tôi vẫn vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Sau này, tôi cũng chẳng thể nào quên được mình đã từng có người bạn như vậy, và tên bí ngô sẽ là kí ức không thể phai mờ trong tôi.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 7
Hôm nay là thứ bảy, lớp em tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần đồng thời tổ chức liên hoan cho các bạn có sinh nhật trong tháng này.
Vừa hết tiết thứ 4, các bạn đã tất bật chuẩn bị cho buổi liên hoan. Bạn Trang thì chạy xuống cổng trường lấy bánh kem mà người ta vừa mang đến. Các bạn nam kê lại bàn ghế để cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Các bạn nữ thì có nhiệm vụ trang trí lớp học. Những quả bóng bơm từ sáng được treo lên cửa ra vào và cửa sổ. Dòng chữ Happy Birthday màu đỏ tươi được treo ngay ngắn ở cuối lớp. Sau khi cắm hoa, các bạn trải chiếc khăn lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc. Không khí lớp học thật rộn ràng, vui nhộn.
Cô giáo bước vào lớp và thông báo ngắn gọn về lịch học và sinh hoạt tuần sau để lớp em có nhiều thời gian liên hoan. Cô giáo và bạn Yến lớp trưởng thay mặt cho cả lớp chúc mừng sinh nhật các bạn:
Cô chúc các em sang tuổi mới sẽ học hành tốt hơn nữa, lúc nào cũng vui vẻ, trẻ trung và năng động.
Tớ xin thay mặt cả lớp chúc các cậu thêm một tuổi là thêm nhiều niềm vui. Thêm một tuổi là thêm nhiều điều may mắn. Chúng ta cùng hát bài “Happy Birthday” nhé
Sau khi tắt điện, cả lớp hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật:”Happy Birthday to you. Happy Birthday to you”. Gương mặt ai cũng vô cùng rạng rỡ. Sau đó các bạn nổi nến trong tiếng hò reo, tiếng vỗ tay vang dội của mọi người. Bạn Quỳnh lớp phó văn nghệ xin phép được hát một bài để chúc mừng các bạn. Những câu từ tha thiết của bài hát “Sống như những đoá hoa” cùng với giọng ca trong trẻo, cao vút của Quỳnh đã làm xao xuyến tất cả trái tim mọi người.
Phần tiếp theo là phần mà ai cũng mong đợi: Liên hoan. Các bạn ngồi lại với nhau, tám đủ mọi chuyện. Tiếng cười thỉnh thoảng lại vang lên rộn rã. Vui nhất là các bạn còn quệt bánh kem lên mặt nhau. Gương mặt ai sau một hồi nô đùa cũng đều bị dính kem lên mặt. Có bạn còn bị dính đầy mặt mà chúng em gọi vui là Ma.
Tiếp theo đó là đến phần chơi trò chơi. Cô giáo đề nghị chơi trò “Tôi cần”. Cả lớp chia thành ba đội tương ứng với ba tổ 1,2,3. Ai nhanh chân, nhanh tay thì sẽ lấy được món đồ mà cô cần. Sau một hồi thi đấu quyết liệt, tổ 1 đã giành chiến thắng với tỉ số áp đảo 4-2-2. Cô nhìn chúng em với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.
Buổi liên hoan kết thúc trong tiếng cười rộn rã. Những buổi liên hoan sinh hoạt như thế này đã gắn kết cả lớp lại với nhau. Em hi vọng cả lớp sẽ tổ chức thêm nhiều buổi liên hoan vui và ý nghĩa.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 8
Những mẫu chuyện vui diễn ra hàng ngày xung quanh chúng ta. Những m chuyện vui đời thường khiến ta vui vẻ mỗi ngày. Có một chuyện vui mà mãi mãi em khó quên được đó là câu chuyện về sự nhát gan đầy xấu hổ của mình.
Lần đó, trong xóm em lũ nhóc cứ đồn lên với nhau ở ngôi nhà cuối xóm dạo này có ma. Em không hiểu rõ sự việc thế nào. Đến tận hôm thứ Bảy, nghe cu Tôm kể mới biết rõ sự tình:
– Bữa trước con Nhi lớp em có đi qua cái nhà cuối xóm mình. Nó kể nó thấy cái bóng trắng trắng cầm đèn pin đi đi lại lại. Nó sợ quá mà không dám hét lên. Nó chạy thẳng về nhà và đến bây giờ nó không dám đi lại đó. Anh Nam này, chắc nhà đó có ma đấy
Nghe thằng em kể mà tôi thấy buồn cười, gõ đầu nó:
– Ma gì ở đây. Thời nào rồi còn có ma. Vớ vẩn
– Thật mà. Không tin tối anh đi thử ra mà xem.
Nó găng cổ lên nói lại. Nó nói thế khiến máu tò mò của em dâng cao. Em ưỡn ngực nói lại:
– Được rồi. Tối mày rủ cả con nhà cô Lý sang đây. Tao dẫn chúng mày đi xem ma gì.
Tối hôm đó, thằng con nhà cô Lý sang nhà tôi từ 8 giờ. Hai đứa chúng nó giục tôi:
– Nhanh đi đi anh Nam.
– Từ từ hẵng. 9 giờ hẵng đi. Đi sớm thế này lấy đâu ra ma cho chúng bay xem.
Vậy rồi ba anh em đợi đến hơn 9 giờ tối. Ba thằng kéo nhau đi về cuối xóm. Tay em cầm theo chiếc đèn pin của bố.
Hai thằng nhóc đi theo sau.
Trăng hôm nay tròn đẹp sáng lạ thường. Gió mùa hè thổi mát rượi. Không gian thật dễ chịu. Nhưng lạ một chỗ, xóm hôm nay im ắng quá. Chẳng thấy lũ nhóc léo nhéo như mọi hôm. Cái im lặng khi tiến gần hơn đến ngôi nhà khiến em bất giác giật mình. Gần đến ngôi nhà, hai đứa kia đứng lại, run run bảo :
– Anh Nam vào xem thử đi. Bọn em không vào đó đâu. Sợ lắm.
– Ừ. Rồi. Hai thằng đứng ngoài này đợi anh
Nói vậy , em nuốt nước bọt một tiếng rồi cầm đèn pin đi vào ngôi nhà. Ngôi nhà im lặng không một tiếng. Không gian lạnh lẽo khiến em rùng mình mấy lần. Ngôi nhà này để không cũng lâu nên mùi ẩm thấp làm căn phòng càng thêm rùng rợn. Bỗng, có bóng người lướt qua cùng ánh đèn pin soi thẳng, và tiếng quát:
– Ai vào đây đấy!
Tiếng quát làm em giật mình, đánh rơi chiếc đèn trong tay. Hét toáng lên, định bỏ chạy :
– Ma. Ma. Ma….
Nhưng đôi bàn tay túm lấy áo em:
– Ma nào. Bác Hoàng đây. Định nghịch ngợm gì thằng nhóc này
Nghe vậy em mới định hình lại, không hét nữa, quay lại nhìn. Quả thực là bác Hoàng:
– Ơ. Bác sao lại ở đây?
Bác phì cười:
– Ơ gì. Nhà tôi, tôi không vào kiểm tra thì ai vào. Chúng mày chỉ được cái linh tinh. Ma mãnh nào. Trời sắp có bão, bác vào kiểm tra xem nhà có chỗ dột nào không thì sửa. Ma nào ở đây.
Nghe bác nói thế, em xấu hổ, đỏ mặt. Chào bác, em đi ra khỏi ngôi nhà tìm hai thằng nhóc mà không thấy bèn đi về nhà. Về nhà, em kể lại cho chúng nghe. Chúng cười ha ha đầy vui sướng.
– Vậy mà anh bảo anh không sợ ma. Anh hét to như thế. Ha ha…
Càng cười, em càng thấy xấu hổ vì sự nhát gan của mình, chỉ biết cười trừ mà chẳng nói được gì.
Đó là kỉ niệm hài hước nhất mà em từng gặp phải. Tuy vậy nó lại là câu chuyện vui vẻ mà em sẽ chẳng thể nào quên được.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 9
Giờ này tuần trước, lớp em đã có tiết sinh hoạt lớp cũng là buổi liên hoan nho nhỏ chia tay Vi để chúc Vi đi thi học sinh giỏi đạt kết quả tốt. Đó là một tiết sinh hoạt lớp đặc biệt để lại trong tôi những bất ngờ và cả những niềm vui.
Sau khi tiếng trống “Tùng!… Tùng!… Tùng!… “vang lên báo hiệu giờ sinh hoạt lớp đã điểm, lớp tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để chờ cô giáo chủ nhiệm vào như mọi lần. Cô bước vào lớp với nụ cười tươi nở trên môi. Chúng tôi đã xì xào, bàn tán sôi nổi không biết có chuyện gì vui không rồi thi nhau đoán già đoán non. Cô ra hiệu cho cả lớp trật tự. Như mọi lần cô nhận xét khái quát những ưu, nhược điểm của chúng tôi trong tuần vừa qua. Chúng tôi chăm chú lắng nghe các lịch cho tuần học tiếp theo.
Những tưởng rằng sau những nhận xét, thông báo của cô, chúng tôi sẽ lại tự chủ động tiếp tục giờ sinh hoạt. Nhưng không, cô cười thông báo cả lớp:
Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một tin rất rất vui.
Chưa kịp để cô tiếp lời, chúng tôi nhao nhao :
Tin vui, cô ơi tin gì vậy cô?
Cô lại tươi cười :
Bạn Vi của chúng ta là một trong những học sinh xuất sắc sẽ được chọn thi học sinh giỏi cấp Tỉnh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vi. Trong lớp bắt đầu có nhiều tiếng chúc mừng gửi tới Vy. Không khí lớp hôm nay không cần trò chơi, cũng chẳng cần âm nhạc cũng tự nhiên mà sôi nổi lạ lùng.
Đợi niềm vui chợt lắng, cô ôn tồn bảo:
Cô có chuẩn bị một chút quà để lớp chúng ta liên hoan chia tay và chúc bạn Vi của chúng ta đi thi đạt kết quả cao nhé.
Rồi cô nhờ Hoa, Lan xuống xe cô lấy bánh kẹo lên. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, vừa gửi những lời chúc tốt đẹp tới Vi.
Chỉ mấy ngày nữa, Vi thi xong sẽ về. Chúng tôi chờ kết quả tốt của Vi và cũng chờ một buổi sinh hoạt lớp gần đây có một niềm vui to lớn ấy.
Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em – mẫu 10
Mỗi ngày đi học là một ngày vui – câu nói ấy quả thật không sai. Với tôi, được đi học là một niềm hạnh phúc. Ở lớp học có rất nhiều chuyện, vui cũng có mà buồn cũng có. Trong số những sự việc ấy, có một chuyện vui mà tôi luôn nhớ, đó chính là các bạn nam lớp tôi tổ chức ngày 8- 3 cho cô giáo và các bạn nữ.
Lớp tôi có có 20 bạn nữ nhưng chỉ có 9 bạn nam, lớp học với số con gái gấp đôi con trai, vì vậy nên phái nam trong lớp vô cùng yếu thế. Con gái lớp tôi rất nghịch, luôn bày trò để bắt nạt các bạn nam, nhiều lần còn bị cô giáo phê bình vì trêu các bạn quá đáng. Các bạn nam lớp tôi rất hiền nên đó cũng là lý do luôn bị chúng tôi bắt nạt. Hôm ấy là ngày 7-3, con trai lớp khác đang rầm rộ chuẩn bị hoa, quả và bánh kẹo tổ chức ngày 8-3, trong khi lớp tôi chưa có động tĩnh gì. Lũ con gái chúng tôi bảo nhau rằng: “ Tại chúng mình bắt nạt các bạn nam nhiều quá nên các bạn ấy không tổ chức gì cho chúng mình đâu, thôi đành nhìn con gái lớp người ta vậy!”. Tan buổi học, chúng tôi về nhà, trong lòng cũng hơi ganh tị một chút khi các lớp khác ở lại trang trí lớp. Chúng tôi tự nhủ sẽ chẳng có gì vào ngày 8 -3.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tất cả bạn nữ đều rất bất ngờ khi trong lớp có rất nhiều bóng bay, dây kim tuyến được treo trên tường. Cuối lớp có một hàng bóng bay với chữ :“Happy Woman’s Day”, trên bàn mỗi bạn nữ đều có một bông hoa và một thanh kẹo. Ở bàn giáo viên có một chiếc bánh gato rất to mà các bạn nam đã đặt trước, trên đó ghi: “Chúc cô và các hot girl 6A 8-3 vui vẻ!”. Trên bảng là dòng chữ vô cùng nắn nót: “Chúc các bạn nữ luôn xinh đẹp thành công và đừng bắt nạt chúng tớ nữa nhé!”. Chúng tôi đã vô cùng bất ngờ và xúc động vì những gì mà các bạn nam đã chuẩn bị. Các bạn ấy đã lên kế hoạch từ rất lâu để có thể chuẩn bị mọi thứ tươm tất như vậy. Ngày hôm ấy, chúng tôi chơi rất vui vì cô giáo chủ nhiệm đã dành tiết sinh hoạt để lớp tổ chức ngày 8-3. Lớp trưởng đại diện các bạn nam gửi tặng các bạn nữ và cô giáo những lời chúc tốt đẹp. Bạn Lan cũng đã đại diện các bạn nữ cảm ơn các bạn nam vì những gì các bạn đã làm. Ngày hôm ấy, chúng tôi chơi rất nhiều trò chơi do cô tổ chức. Có lẽ từ bây giờ chúng tôi sẽ không bắt nạt các bạn nam nữa vì chúng tôi biết các bạn ấy đã lớn, đã trưởng thành và biết suy nghĩ hơn.
Đó là một kĩ niệm rất vui diễn ra ở lớp tôi mà tôi luôn nhớ mãi. Chúng tôi sẽ luôn trân trọng những gì mà các bạn nam dành tặng. Lớp chúng tôi sẽ luôn đoàn kết cũng giúp nhau trong học tập và cuộc sống.
Trích nguồn: Cao đẳng Tài nguyên và Môi trường miền Trung
Danh mục: Văn mẫu lớp 8